🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ánh mắt Từ Bảo Bảo đầu tiên chuyển đến trên mặt Bạch Kính Đình, sau đó lại chuyển đến trên mặt của cô gái xinh đẹp kia, cuối cùng không nhịn được nghĩ thầm rằng, cũng không biết Bạch gia này ăn cái gì lớn lên, như thế nào một người hai người thoạt nhìn đều xinh đẹp như vậy! Tuy rằng dùng xinh đẹp để hình dung một người con trai như Bạch Kính Đình thì có chút không tốt, nhưng mà…

Bạch Kính Đình thật sự quá dễ nhìn!

Đương nhiên, chị của cậu ta cũng rất dễ nhìn, vô luận là ai trong bọn họ, ném vào giới giải trí trên Trái Đất, phỏng chừng đều là loại có thể gây ra tinh phong huyết vũ!

Ánh mắt Từ Bảo Bảo trái nhìn phải nhìn không rời mắt, cuối cùng bị Nghiêm Trạch Thừa kéo về chỉ có thể nhìn anh.

Từ Bảo Bảo: “…”

Nghiêm Trạch Thừa đầy mặt nghiêm túc nói: “Em không thể bởi vì người khác xinh đẹp mà cứ nhìn bọn họ. Như vậy bọn họ sẽ cảm thấy bị mạo phạm.” Khóe miệng Từ Bảo Bảo hơi kéo.

Tông Ý ngồi đối diện nâng cốc trà lên, cũng không nhìn chị gái của Bạch Kính Đình đứng bên cạnh anh ta, chỉ tập trung ánh mắt lên người Từ Bảo Bảo và Nghiêm Trạch Thừa, anh ta cười cười, thấp giọng nói: “Nghiêm thiếu tướng, sao trước kia tôi không biết cậu là người có ý tứ như vậy nhỉ.” Nói xong, nhấp một ngụm trà.

Nghiêm Trạch Thừa giương mắt nhìn nhìn Tông Ý, cúi đầu hừ một tiếng, không nói chuyện.

Tông Ý cũng không để ý, anh ta nghiêng đầu, nhìn về phía cô gái xinh đẹp kia.

Cô gái kia là đến tìm Bạch Kính Đình, cô cười cười với Tông Ý ngồi bên ngoài, nhẹ giọng hỏi: “Trung tướng, có thể nhờ ngài đi ra một chút cho em trai của tôi ra ngoài, nói vài câu với tôi được không?”

Tông Ý mỉm cười: “Nói cái gì mà tôi không thể nghe sao?”

Nụ cười của cô gái kia càng trở nên lớn hơn, cô lộ ra một nụ cười rất khéo léo, ngón tay vén mái tóc đẹp kia một chút, nói: “Đương nhiên là không rồi. Chỉ là đã lâu rồi tôi không gặp em trai, có một số chuyện nói trước mặt người khác nói chung sẽ hơi ngại. Tôi tin tưởng trung tướng khẳng định có thể hiểu cho tôi và em trai.”

Tông Ý trầm mặc nhìn cô gái kia, sau đó quay đầu nhìn về phía Bạch Kính Đình.

Bạch Kính Đình mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào mặt bàn trước mặt.

Ngón tay Tông Ý gõ gõ trên bàn, tựa hồ giống như đang tự hỏi, sau đó nói: “Đi đi.”

Bạch Kính Đình lúc này mới đứng lên.

Sau khi Bạch Kính Đình rời đi, Tông Ý rõ ràng trở nên nôn nóng hơn một chút.

Điểm này có thể phát hiện từ việc anh ta vẫn luôn nhìn đồng hồ.

Một lát sau, đồ ăn của Từ Bảo Bảo và Nghiêm Trạch Thừa được mang lên. Từ Bảo Bảo không hề muốn ăn cái đống trong đĩa kia, cảm thấy hoàn toàn không giống những thứ mình đã gọi lúc nãy… Nhưng xét thấy đồ ăn trong thế giới tương lai thật sự làm người ta khó có thể nuốt xuống, đành phải làm bộ như cái gì cũng không biết, bắt đầu yên lặng ăn cơm.

Mà Nghiêm Trạch Thừa nhìn Tông Ý ngồi một mình đối diện, đồng thời thoáng cái đã trở nên có chút khó nhìn, khóe miệng hơi hơi cong lên, bộ dáng có vẻ rất khoái trá vậy.

Sau khi nhanh chóng ăn hết đống đồ ăn kỳ kỳ quái quái này, Từ Bảo Bảo cùng Nghiêm Trạch Thừa rời đi, mà lúc đó, Bạch Kính Đình vẫn chưa trở về.

Tông Ý cũng thuận thế đứng lên, nói là đi tìm Bạch Kính Đình.

Trên đường, Từ Bảo Bảo nhắc đến Tông Ý, vốn muốn hỏi hết tất cả, kết quả Nghiêm Trạch Thừa cực kỳ không vui, cái gì cũng không muốn nói, còn chất vấn hỏi Từ Bảo Bảo có phải coi trọng Tông Ý hay không.

Điều này lại làm Từ Bảo Bảo nổi giận.

Cậu lập tức không nói nữa.

Sau khi về nhà, Từ Bảo Bảo đảo mắt đã ném sự tình lúc trước ra sau đầu, cậu khoái trá nhào lên ghế sofa mềm mại.

Sau khi lăn hai vòng trên sofa, Từ Bảo Bảo mới tìm một tư thế thoải mái, bật TV. Nhìn soái ca mỹ nữ trên TV, Từ Bảo Bảo nghĩ nghĩ, nói: “Bắt đầu từ ngày mai em đi học rồi. Lúc trước học trưởng cũng nói hệ chế tạo cơ giáp lúc mới bắt đầu sẽ có một bài thi, dựa vào bài thi đó mà phân ban, chắc là ngày mai, cho nên em sẽ đi luyện tập một chút. Hôm nay khả năng cao em sẽ đi ngủ muộn một chút… Anh cũng không cần chờ em.”

Nghe vậy, Nghiêm Trạch Thừa tuy rằng lộ ra biểu tình không mấy vui vẻ, nhưng cũng không nói gì thêm.

Sau khi ở chung với Từ Bảo Bảo lâu như vậy, anh cũng biết Từ Bảo Bảo rất coi trọng đại học.

Lúc sắp sửa đi ngủ, Nghiêm Trạch Thừa dặn dò Từ Bảo Bảo, nhắc cậu đi ngủ sớm một chút, không cần lắp ráp linh kiện quá muộn.

Từ Bảo Bảo tuy rằng miệng đáp ứng nhưng chỉ là đáp ứng một chút mà thôi.

Chỉ có thời gian một buổi tối, Từ Bảo Bảo tin tưởng chính mình dù nước tới chân mới nhảy cũng không sao. Mà cách luyện tập của cậu chính là vào không gian.

Trải qua thời gian một năm, không gian dưới tay Từ Bảo Bảo đã được cậu cải tạo một lần. Phía trước vẫn có vườn hoa đào, chỉ là diện tích nhỏ hơn rất nhiều, vùng đất còn lại đều trồng đủ các loại thực vật.

Cải trắng là nhiều nhất, còn lại có cả khoai tây, cà chua, thậm chí còn có một số thực vật hình dáng kỳ kỳ quái quái, ví dụ như có loại một nửa nhìn giống hoa loa kèn, nửa còn lại thì lại có thể ăn vị hơi giống khoai lang, hai thứ này lại lớn trên cùng một cây. Còn có một ít chủng loại ngay cả Từ Bảo Bảo cũng chưa bao giờ thấy, nhưng mà sau khi nấu lên ăn thử thì phát hiện ăn rất ngon.

Toàn bộ những mầm mống này đều thuộc về chủ nhân đầu tiên của không gian này.

Lúc đầu Từ Bảo Bảo còn tưởng rằng người này giống cậu tới từ Trái Đất, nhưng sau này khi nhìn thấy những mầm mống đó thì mới cảm thấy không phải vậy – hơn nữa từ một ít miêu tả của mấy tiểu tinh linh, người đàn ông kia còn có thể biến thân… Anh ta ngẫu nhiên sẽ biến thành thực vật, lẳng lặng phơi nắng, ngẫu nhiên còn có thể biến thành một con chó hoặc là mèo gì đó, chạy chơi khắp nơi, dù sao đúng là muốn biến thành cái gì liền biến thành cái đó.

Người Trái Đất khẳng định không thể làm được việc này.

Sau khi vào không gian, Từ Bảo Bảo trực tiếp đi lắp ráp cơ giáp.

Trọng điểm nghiên cứu của cậu toàn bộ đều là linh kiện cơ giáp cấp D, chờ đến lúc nghiên cứu đủ rồi, mới cực kỳ khoái trá ra khỏi không gian, nằm bên người Nghiêm Trạch Thừa.

Nghiêm Trạch Thừa ngủ không sâu lắm, lập tức cảm thấy Từ Bảo Bảo, anh than thở một câu gì đó, quay đầu nhìn thoáng cậu một cái, nhất thời không vui. Nghiêm Trạch Thừa nói: “Không phải anh đã dặn em ngủ sớm một chút sao?”

“Một khi bắt đầu nghiên cứu linh kiện cơ giáp thì em liền quên thời gian… Anh đừng lo lắng quá, lần sau em chắc chắn sẽ không như vậy.”

“Lần trước em cũng nói vậy…”

“Lần này em nói tương đối nghiêm túc.”

Nghiêm Trạch Thừa: “…”

Từ Bảo Bảo nhìn biểu tình của Nghiêm Trạch Thừa, cười ha ha.

Nghiêm Trạch Thừa lộ ra biểu tình bất đắc dĩ. Anh xoa xoa đầu Từ Bảo Bảo, có chút không biết nói gì mới tốt.

Nghiêm Trạch Thừa hiện tại đối xử rất tốt với Từ Bảo Bảo. Mặc dù đôi khi Từ Bảo Bảo cảm thấy Nghiêm Trạch Thừa giống như một đứa trẻ, thế nhưng phần lớn thời gian, đứa trẻ này đều đang bảo vệ Từ Bảo Bảo.

Lẳng lặng nhìn Nghiêm Trạch Thừa nằm bên người mình trong chốc lát, khóe miệng Từ Bảo Bảo cong lên.

Sau khi đến thế giới này, chuyện vui nhất của Từ Bảo Bảo, ngoại trừ việc có bố mẹ, là gặp được Nghiêm Trạch Thừa, người mà rất thích cậu, còn đối xử rất tốt với cậu. Tuy rằng hàng này là loại hai nhân cách, lại còn thả người chỉ số thông minh không cao kia ra cắn người, nhưng không thể không nói, Từ Bảo Bảo luôn được anh bảo vệ.

Sau khi nhắm lại, Từ Bảo Bảo lại nằm gần lại vào Nghiêm Trạch Thừa.

Sáng sớm hôm sau, Từ Bảo Bảo rời giường.

Cậu ăn một túi dịch dinh dưỡng, sau khi nói với Nghiêm Trạch Thừa một tiếng, trực tiếp ngồi lên xe bay, đi đến trường học.

Cuộc thi phân ban của học viện quân sự đế quốc rất long trọng, học sinh trong trường đều tập hợp trên sân thể dục, sau khi nghe hiệu trường nói một thời gian rất dài mới được giáo viên dẫn về phòng phi.

Đương nhiên, mỗi nội dung bài thi chuyên môn đều khác nhau.

Lấy hệ chế tạo cơ giáp mà nói, nội dung bài thi chính là nhanh chóng lắp ráp linh kiện, cùng với nhận biết linh kiện. Mà hệ cơ giáp thì là thực chiến, nắm đấm chính là đạo lý mạnh nhất, ai đánh nhau tương đối lợi hại thì là người thắng. Hệ chỉ huy lại là chỉ huy chiến hạm trong hệ thống mô phỏng, , xem ai chỉ huy tương đối tốt. Trừ mấy hệ này ra thì còn có một ít hệ khác cũng cử hành thi theo các hình thức khác nhau.

Từ Bảo Bảo đi theo sau giáo viên, rất nhanh đã đi tới một phòng học thật lớn.

Số học sinh trúng tuyển hệ chế tạo cơ giáp lần này khoảng hơn 100 người, đều được dẫn đến trong phòng học. Trên bàn trong phòng học đặt rất nhiều linh kiện, trừ đó ra còn có một tấm thẻ, mặt trên có câu hỏi về linh kiện cơ giáp nào thì lắp vào bộ phận nào của cơ giáp cấp mấy thì đúng, còn phải ghi rõ cần bao nhiêu linh kiện, qua bao nhiêu trình tự và thời gian bao lâu thì làm xong.

Mặt trái của thẻ viết thân phận và số của từng người.

Từ Bảo Bảo chỉ nhìn thoáng qua rồi đặt thẻ về chỗ cũ, sau đó tập trung vào linh kiện trước mặt.

Khoảng một năm nghiên cứu giúp Từ Bảo Bảo vừa nhìn thấy linh kiện, tay liền có chút ngứa. Đồng thời, cậu cũng tưởng tượng quá trình lắp ráp trong đầu một lần, việc này dẫn đến cậu đã biết đáp án của một số câu hỏi trên thẻ, nhưng mà điều làm cho Từ Bảo Bảo cảm thấy có chút tò mò chính là số linh kiện trên bàn nhiều ra một phần rất rõ ràng…

Cậu cau mày, nhìn một hồi lâu, cuối cùng hình thành một ý tưởng trong đầu…

Ngay từ đầu cuộc thi, Từ Bảo Bảo không như những người khác, trực tiếp cầm lấy linh kiện bắt đầu lắp ráp, mà cậu lại xem xét một đống linh kiện, cũng ở trong đầu nghĩ xem làm thế nào để có thể dùng những linh kiện này một cách tốt nhất.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua…

Người có thể vào trường quân đội đế quốc đều không phải loại ăn không ngồi rồi, ít nhất cũng có chút thiên phú tại phương diện chế tạo cơ giáp, cho nên khoảng nửa tiếng sau khi cuộc thi bắt đầu, đã có rất nhiều học sinh lắp ráp linh kiện cơ giáp thành công!

Từ Bảo Bảo không nhịn được quan sát một chút.

Linh kiện cơ giáp đặt trên bàn những học sinh đó, sau khi lắp ráp xong, thì có cánh tay, chân cũng có, lại có cả cơ thể, nhưng mà tất cả đều không có ngoại lệ, những học sinh đó chỉ lắp ráp được một bộ phận, trên bàn còn thừa rất nhiều linh kiện.

Có học sinh sau khi làm xong, phát hiện còn lại mấy linh kiện kia, cảm thấy có gì đó kỳ quái bên trong cuộc thi, lại lắp ráp trong chốc lát, đáng tiếc cũng không lắp ra được cái gì. Sau đó lại trực tiếp nộp bài rồi rời đi.

Mà Từ Bảo Bảo…

Từ Bảo Bảo còn chưa bắt đầu lắp ráp.

Thời gian thi là hai tiếng, vừa qua nửa tiếng, Từ Bảo Bảo vẫn luôn lo lắng rốt cuộc phải lắp mấy linh kiện đó theo cách nào mới có thể lắp ráp được hai bộ phận cơ giáp.

Nhưng cái ý tưởng này cũng không phải nói là làm được, cần phải suy xét đến rất nhiều yếu tố, vì thế cũng liền chậm trễ nửa tiếng này. Nhưng mà cậu cũng có thu hoạch – sau khi nhìn một học sinh bên cạnh, bởi vì nhàn rỗi nhàn chán mà mở ra linh kiện trong tay, sau đó Từ Bảo Bảo bừng tỉnh đại ngộ…

Hiện tại có những linh kiện cơ giáp trên bàn là bán thành phẩm, mà những bán thành phẩm này chính là để đánh lừa dư luận.

Từ Bảo Bảo nhanh chóng dỡ mở hết những bán thành phẩm trên bàn cậu ra, cuối cùng phát hiện, quả nhiên, những linh kiện lúc trước cậu nghĩ là thiếu sót đều ở trong những bán thành phẩm này!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.