Thuốc không thể chữa khỏi mọi thứ, nhưng em có thể
*
Khi màn đêm buông xuống, những ngọn đèn đường tỏa ánh sáng ướt át trên những bức tường hoa tươi tốt, giọt mưa dệt nên những tấm màn hạt giữa trời và đất.
Tại Chu Đạo, thực khách ít dần.
Chung Hân nghe theo chỉ đạo, vừa treo tấm biển "Đóng cửa kinh doanh", chưa kịp quay người lại đã nghe thấy tiếng bước chân, báo hiệu có khách hàng mới đang đến.
Cô ấy quay lại, nhìn qua ánh đèn mờ ảo trong sân.
Vị khách mới từ xa đến gần, tay cầm chiếc ô màu xanh bạc hà nhẹ nhàng, mặc váy duyên dáng khoe eo, dáng đứng thon thả, đoan trang, thanh nhã, giống như đóa sen trong veo bồng bềnh trên mặt nước trong đêm mưa hòa cùng làn sương nhẹ.
Chung Hân ngạc nhiên: "Cô Bạc?"
Bạc Tô tiến lại gần, gấp chiếc ô dưới mái hiên, gật đầu với cô ấy.
Chung Hân mỉm cười: "Hôm nay chị cũng tình cờ đi ngang qua sao?"
Trong giọng điệu có sự trêu đùa vô thức.
Trong mắt Bạc Tô hiện lên nụ cười nhạt: "Không phải."
Cô đặt chiếc ô của mình vào ống ô cạnh cửa gỗ, ánh mắt lướt qua khu vực ăn uống của khách hàng với những ngọn đèn bàn rải rác, người thưa thớt, rồi nhìn thẳng vào Khương Dư Sanh phía sau quầy phục vụ, đáp: "Đến gặp Dư Sanh."
Radar trong lòng Chung Hân rung chuyển.
A? Á!! Hôm nay sao lại hào phóng, trực tiếp như vậy thế?!
Đợi đã, sao hôm nay cô Bạc có vẻ hơi khác nhỉ?
Cô ấy muộn màng nhận ra bộ đồ Bạc Tô mặc hôm nay... Tại sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-mat-troi-chieu-roi/1803777/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.