Camera ở trong lều này là Tạ Ngôn Chiêu tìm người lắp, khi đó Đường Tô không có ở nhà cho nên cậu cũng không biết chuyện này.
Cậu cảm thấy may mắn, còn may là Tạ Ngôn Chiêu đã dự kiến trước, nếu không thì chuyện xảy ra ngày hôm nay sẽ không được giải quyết rõ ràng.
“Cái camera này sẽ đồng bộ với máy tính riêng của tôi.” Tạ Ngôn Chiêu nói.
“Máy tính của cô…… Ở đâu?” Ánh mắt Phương Gia Nguyệt né tránh.
Tạ Ngôn Chiêu: “Trong nhà ở nội thành.”
“Để tôi đi qua đó!” Quan Thắng Thắng vì thể hiện quan hệ thân mật giữa bản thân mình và Tạ Ngôn Chiêu, lập tức nói: “Có hơi xa, đi xe phải mất bốn năm giờ lận.”
Ngày đầu tiên quay trời chưa sáng bọn họ đã phải bò dậy, tổ tiết mục đã tìm xe ở thành nội đưa bọn họ đến.
Phương Gia Nguyệt nghe thấy Quan Thắng Thắng nói vậy, nhẹ nhàng lặng lẽ thở ra.
Tạ Ngôn Chiêu nhìn thấy động tác thả nhẹ hơi thở của cô ta, cảm thấy buồn cười. Thời buổi này rồi, một cái video còn cần phải về tận nhà lấy sao?
“Trong nhà tôi có người, tôi có thể nhờ bọn họ gửi video qua cho tôi.”
Quả nhiên sau khi cô nói xong câu đó, sắc mặt Phương Gia Nguyệt ngơ ngẩn như là ở trong mộng mới tỉnh.
Những người khác thúc giục Tạ Ngôn Chiêu: “Vậy mau kêu gửi lại đây để phát ra đi!”
Tạ Ngôn Chiêu nhìn thẳng Phương Gia Nguyệt, cười như không cười, ngữ khí sâu kín: “Phương tiểu thư, cô có muốn phát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-tieng-sau-khi-cung-voi-em-trai-ruot-bi-anti-khap-internet-pha-game-trong-show-giai-tri/2724818/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.