Học viện âm nhạc Sokoya áp dụng phương thức dạy một kèm một, ngay cả sinh viên cùng chuyên ngành cũng hiếm có cơ hội chạm mặt, huống chi là khác chuyên ngành và khác khoá.
Nghiêm Mặc có rất ít cơ hội chạm mặt với Tạ Ngôn Chiêu trong trường học, mỗi lần thấy thì cũng ở phòng luyện đàn, lúc đó cơ bản là không thể nói được gì, cho nên trước khi tham gia chương trình này, Nghiêm Mặc đã biết Tạ Ngôn Chiêu, nhưng Tạ Ngôn Chiêu lại không biết cậu.
Nghiêm Mặc đồng ý thay Nghiêm Bạch tham gia quay chương trình, một phần là vì Nhạc Khang, phần còn lại là bởi vì biết có Tạ Ngôn Chiêu ở đây. Vừa đúng lúc được nghỉ đông nên có thời gian đến đây. Giờ thì, khó khăn lắm mới được tiếp xúc gần gũi, Nghiêm Mặc đương nhiên muốn tìm cơ hội để đối phương chỉ dạy một chút, giúp nâng cao cầm nghệ của mình.
Bị Đường Tô làm gián đoạn, không luyện đàn được nữa, Nghiêm Mặc cùng Tạ Ngôn Chiêu nói chuyện phiếm, hỏi cô: “Đàn chị còn tới nước M nữa không?”
Tạ Ngôn Chiêu gật đầu, “Sang năm sẽ đi một chuyến.”
“Đi làm gì ạ?” Nếu thời gian phù hợp, nói không chừng có thể cùng nhau đi.
“Làm trợ lý cho Ograve.”
“…… Hả? Hiệu trưởng của chúng ta năm sau sẽ diễn tấu sao?” Nghiêm Mặc kinh ngạc.
Tạ Ngôn Chiêu “Ừ” một tiếng.
Tạ Ngôn Chiêu học ở Sokoya hai năm, cũng làm trợ lý cho Ograve hai năm. Mỗi lần ông tổ chức buổi hòa nhạc, cô đều phải diễn tấu toàn bộ các ca khúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-tieng-sau-khi-cung-voi-em-trai-ruot-bi-anti-khap-internet-pha-game-trong-show-giai-tri/2724825/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.