Đêm đen gió lớn, Tạ Ngôn Chiêu mang theo một cái cuốc cán ngắn xuất hiện ở một khu học xá khác của Học viện Điện ảnh Yến Thành. Đã là nửa đêm 11 giờ rưỡi, sân trường không có mấy người qua lại.
Tạ Ngôn Chiêu đi vào từ cổng chính phía nam, dọc theo một con đường nhựa đi về phía bắc, lại vòng qua một cái hồ nhân tạo hình hạt đậu, cuối cùng đến một con đường hẹp, hai bên đường hẹp trồng cây huyền linh, đầu mùa xuân, cây huyền linh bắt đầu đâm chồi nảy lộc, mà những quả chín năm ngoái sẽ nứt ra, bong vỏ.
Khi một quả cầu vuông góc rơi trúng vai Tạ Ngôn Chiêu, cô có chút hối hận, ra ngoài vội quá, không mang ô.
Lại lần nữa trở lại trường học, Tạ Ngôn Chiêu phát hiện nó bây giờ có chút thay đổi, phía bắc xây thêm một sân vận động, dỡ bỏ rất nhiều hàng quán nhỏ, có thêm một ít cửa hàng mặt tiền.
Dù sao cũng đã 5 năm trôi qua, có thay đổi là chuyện rất bình thường.
Vạn hạnh là, giàn hoa không bị bỏ đi; bất hạnh là, từ 2 mét ban đầu kéo dài đến tận 10 mét.
Tạ Ngôn Chiêu nhìn giàn hoa dài dằng dặc trước mặt, tựa hồ không thấy điểm cuối, có chút há hốc mồm.
Thế này cô phải đào đến bao giờ!
“Tiểu Chiêu có nói với cậu, cô ấy chôn ở đầu nào, bên nào không? Còn ở dưới cột thứ mấy?”
Hệ thống bị Tạ Ngôn Chiêu gọi lên, có chút lúng túng: “Cũng chưa nói.”
“Vậy cậu đi hỏi đi!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-tieng-sau-khi-cung-voi-em-trai-ruot-bi-anti-khap-internet-pha-game-trong-show-giai-tri/2724847/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.