Trên sân khấu, cây dùi trống trong tay Tạ Ngôn Chiêu chuẩn xác dừng trên từng mặt trống và góc bên cạnh, lực từ cổ tay và ngón tay phát ra, động tác lưu loát nhanh đến phảng phất như một cơn gió thoảng qua, âm thanh dễ nghe vang dội.
Giữa những hồi trống, Tạ Ngôn Chiêu ngẩng đầu nhìn Đường Tô một cái. Đường Tô đứng ở chính giữa sân khấu, quay lưng về phía cô, đối diện với những gương mặt ngoại quốc dưới khán đài cùng với những chiếc gậy huỳnh quang rải rác trong đám đông.
Những người đó không vì cậu mà đến, nhưng vẫn thiện ý vẫy tay, thỉnh thoảng lại “hét chói tai” hai tiếng, cổ vũ cho cậu.
Đường Tô như cảm ứng được điều gì, quay đầu lại nhìn Tạ Ngôn Chiêu một cái. Khóe miệng cậu cong lên, cả khuôn mặt đều là ý cười.
Khi ánh mắt chạm nhau, Tạ Ngôn Chiêu cảm thấy thế giới thực yên tĩnh, âm nhạc, ánh đèn, đám người, tiếng sóng biển, tiếng hải âu, tất cả đều biến mất, như thể trước mắt chỉ còn lại một mình Đường Tô.
Tạ Ngôn Chiêu chợt nhận ra, hôm nay từ lúc bắt đầu nhìn thấy cậu, cậu vẫn luôn cười, nụ cười tươi phát ra từ tận đáy lòng.
Tạ Ngôn Chiêu bỗng nhiên có chút hối hận vì không trở về xem cậu khi cậu mới ra mắt. Nếu là cậu của khi đó, đối diện chắc chắn là biển người dày đặc, biển người vì cậu mà đến, cùng với đèn cổ vũ sáng như sao trong tay.
Đáng tiếc thời gian cứ trôi về phía trước, con người vĩnh viễn không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-tieng-sau-khi-cung-voi-em-trai-ruot-bi-anti-khap-internet-pha-game-trong-show-giai-tri/2724853/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.