Chung Thành thoáng nhìn Tống Bảo Ninh ở bên, đoạn đứng lên ngồi vào vị trí bên tay phải cô ấy. Chỗ ban đầu của anh vốn cạnh Hứa Thanh Sơn.
Quan Hoài híp mắt, trán nổi gân xanh, huyệt thái dương nảy thình thịch, đôi đũa trên tay dần cong lại, như thể sẽ gãy bất cứ lúc nào.
Hứa Thanh San cũng chẳng buồn liếc Quan Hoài. Cô đứng dậy, qua đó ngồi. Phó Triết cũng bưng bát tới ngồi sát Chung Thành, xoay gương mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Chung Thành và Tống Bảo Ninh, toàn thân toát lên vẻ tức tối nồng đậm.
"Tôi cũng ngồi bên đấy!" Sắc mặt Khương Hạo cũng rất khó coi, bưng bát đũa sang đây ngồi. Người bảo anh ta không thể qua lại với Hứa Thanh San, hiện tại đang ngồi cạnh cô, ngẫm sao cũng thấy sai sai thế nhỉ.
Hơn nữa, vẻ mặt Quan Hoài cũng là lạ. Từ khi Hứa Thanh San vào, cả nhà ăn sặc mùi dấm chua (ý chỉ ghen tuông).
Bầu không khí đông cứng.
Hứa Thanh San coi họ như không tồn tại, cô cầm tay Hứa Thanh Sơn, nhéo mạnh một cái, giọng điệu nhẹ tênh: "Ăn cơm thôi, em đói rồi!"
Hứa Thanh Sơn ngoảnh đầu sang, khuôn mặt vẫn luôn sa sầm giãn ra, hắn nắm ngược lấy tay cô, véo một cái với lực vừa phải, sau đó buông tay cô, bưng bát đũa bình thản dùng bữa.
Hứa Thanh San chớp chớp mi, nghiêng mình ghé sát tai Hứa Thanh Sơn, nói với giọng chỉ đủ hai người nghe thấy, hờn dỗi: "Hũ giấm!"
Hứa Thanh Sơn nghiêng mắt, lướt một vòng trên mặt cô, rồi mỉm cười, rời ánh nhìn.
Thấy thế, sắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/non-xanh-van-o-day/990728/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.