"A Quân, trả thù lao!"
Sau khi nhận được mệnh lệnh, A Quân lấy ra năm mươi lượng bạc vụn giao cho đại hán cầm đầu.
Bộ dáng đại hán sau khi thấy được bạc liền rất vui sướng, Tiêu Dung Diệp khinh thường liếc mắt một cái.
"Xẹt!" một tiếng, mũi kiếm được bỏ vào trong vỏ.
"Lấy được thứ ngươi muốn rồi, lập tức mang người của ngươi, cút!" Lời nói tuyệt tình lộ ra sự lạnh lẽo khắc nghiệt của mùa đông.
"Tiểu tử, đại gia ta nhớ kỹ ngươi. Các huynh đệ, chúng ta đi!" Đại hán cầm đầu nhặt gậy gộc trên mặt đất lên, mang theo thủ hạ biến mất trong tầm mắt của Tiêu Dung Diệp.
Nhìn mấy người đại hán càng lúc càng xa, Tiêu Dung Diệp thở dài một hơi, trên khuôn mặt tuấn dật khôi phục lại vẻ kiêu ngạo, tiếp đó xoay người sang chỗ khác - -
Còn chưa lấy lại tinh thần, liền bị Lệ Ảnh Yên ở đối diện bổ nhào tới ôm
Còn chưa hết, vẻ mặt Lệ Ảnh Yên ửng hồng, từ từ ngẩng đầu, chu đôi môi dày lên "chụt" một cái lên khuôn mặt tuấn dật của Tiêu Dung Diệp
Bị Lệ Ảnh Yên giống như sói đói nhào tới, cường hôn hai gò má, đột nhiên tim Tiêu Dung Diệp đập lỡ một nhịp. Nhưng mà chỉ trong chốc lát sau, liền phất tay áo lau lau nước trên mặt.
"Này, ngươi..."
"Oa, ngươi giỏi quá!"
Lời nói của Tiêu Dung Diệp bị tiếng la hét kinh hãi thiên địa này của Lệ Ảnh Yên cưỡng ép nén trở về.
"Hôn cái gì mà hôn, thật sự là bẩn chết!" Tuy vẻ mặt Tiêu Dung Diệp tràn đầy ghét bỏ liếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-can-ba-dot-kich-vuong-gia-chay-mau/954139/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.