An Noãn thở phào nhẹ nhõm, lập tức theo sát phía sau.
Cô cũng cảm thấy mình hơi nóng vội.
Ban đầu kế hoạch của cô là từng bước một tiến lên, nhưng sự thật chứng minh, ở trong môi trường như thế này, muốn không nói không làm gì cả, hoàn toàn ẩn mình chờ thời, quả thực là rất khó.
Nhưng chẳng lẽ lại tìm một ngôi trường rồi học lại ba đến năm năm nữa?
Lên xe, An Noãn cài dây an toàn, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại thở dài.
Cuộc sống thật không dễ dàng, Noãn Noãn thở dài.
Xe lăn bánh rời đi.
Ở đây không có điện thoại, Sở Tuấn dự định đưa cô về nhà rồi mới sắp xếp sau.
An Noãn trong lòng chất chứa tâm sự, không muốn nói chuyện.
Xe chạy được một đoạn, Sở Tuấn đột nhiên nói:
“Chúng ta kết hôn đi.”
An Noãn không ngủ, đang lim dim nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trí lơ lửng trên mây.
Nghe thấy Sở Tuấn nói gì đó, cô thuận miệng đáp lại một tiếng.
Đáp xong mới phản ứng lại, lập tức trợn to mắt, quay đầu nhìn.
Sở Tuấn đang chuyên tâm lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước.
Biểu cảm chăm chú, bình tĩnh, như thể vừa rồi không hề nói ra câu gì kinh thiên động địa.
“Anh vừa nói gì?” An Noãn không thể tin nổi: “Đội trưởng Sở, vừa rồi anh có nói gì không?”
Hay là mình nghe nhầm?
“Có nói.” Sở Tuấn đáp, “Chúng ta kết hôn đi.”
An Noãn dụi dụi mắt, rồi lại thấy không ổn, liền dụi cả tai.
“Là tôi điên rồi hay là anh điên rồi?” An Noãn vẻ mặt như bị sét đánh:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-canh-sat-thap-nien-80-ba-dao-doi-truong-lanh-lung-tim-loan-nhip/2884564/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.