Tiếng bước chân vững vàng phía sau phá vỡ sự tĩnh lặng nơi đây. Ninh Vương không vội vàng liếc mắt nhìn, đã thấy bóng dáng cao lớn khoác áo cừu thêu đá xanh đang bước tới.
"Cửu đệ."
"Ta tưởng ai, hóa ra là Thất ca."
Khóe mắt Ninh Vương thoáng hiện vẻ kinh ngạc rồi nhanh chóng thu lại, môi cong lên mang theo ý cười trào phúng.
"Thật là bất ngờ, hiếm khi được thời khắc phong quang vô hạn, Thất ca lại nhẫn tâm bỏ đi. Hay là bên trong tiếng nước triều dâng nghe đã chán, Thất ca mới cố ý ra ngoài tìm chút xui xẻo, để giải buồn chán?"
Vũ Vương chẳng thèm để ý đến lời châm chọc của hắn, bước vài bước lên đình, dựa vào lan can đứng, ngắm nhìn phong cảnh vườn ngự uyển dưới bóng đêm.
Ninh Vương nhướng mày đánh giá hắn, đôi mắt dài hẹp lộ ra vẻ mỉa mai.
Ba năm nơi biên cảnh quả nhiên đã mài giũa hắn càng thêm trầm ổn nội liễm, lại thêm phần uy nghiêm lẫm liệt. Nhìn vào, đúng là bộ dạng của vị hiền vương mà các triều thần vẫn thường ca ngợi - cần kiệm, thận trọng, cung kính. Thật là buồn cười đến cực điểm, cái gọi là đoan chính chính phái, trên được lòng Thánh thượng dưới đuợc bách tính thuơng yêu này, trong lòng quỷ quyệt nham hiểm, dối trá độc ác, ngay cả hắn cũng phải tự thấy không bằng.
"Nếu Thất ca muốn ngắm cảnh ở đây, ta sẽ không quấy rầy nữa."
Ninh Vương vén tà áo choàng lông chim đỏ thẫm định bỏ đi. Lúc này, tâm trạng hắn thật sự tối tăm đến cực điểm, bởi nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ho-ve-khanh-an/2113035/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.