Anh từng nghĩ bà cụ không muốn mình quá nghiêm khắc với Chung Dung, nhưng lúc này mới nhận ra – bà không hài lòng vì anh quản lý cô ta chưa đủ chặt. Để cô ta thừa kế một khoản tiền lớn như vậy, sao có thể mong cô ta biết sửa đổi?
Đúng vậy, với tính cách chính trực của bà, sao có thể dung túng cháu gái làm ra những chuyện như vậy.
Ứng Đạc như trút được hòn đá đè nặng trong lòng.
Chung Dung nhất định phải bị trừng phạt nghiêm khắc.
Anh ra hiệu cho trợ lý đưa Chung Dung xuống núi.
Ứng Đạc lại cúi người châm hương, nhưng Đường Quán Kỳ tận mắt thấy anh cầm những nén hương mà cô đã động tay. Cô khẽ hít một hơi, quả nhiên – mới châm được một lúc, hương đã gãy.
Anh còn chưa kịp rút tay, tàn hương đã rơi xuống mu bàn tay, bỏng rát như vết đòn răn dạy của bậc trưởng bối dành cho kẻ dưới.
Ứng Đạc không hề nhíu mày, như thể chẳng thấy đau, chỉ lặng lẽ nhặt lại hương bị rơi, phủi tàn tro.
Chỉ giây lát sau, anh đã lạnh lùng đưa ra hình phạt nặng hơn:
“Sau khi về Cảng Thành, lập tức thu lại biệt thự Thiển Thủy Loan, yêu cầu nhà họ Chung dọn đi. Đồng thời rút toàn bộ vốn đầu tư khỏi công ty nội thất của họ. Từ nay, không cần để tâm tới bất kỳ yêu cầu nào từ nhà họ Chung.”
“Vâng, tôi nhớ rồi.” – Mạch Thanh lập tức đáp, rồi lấy bó hương khác để châm.
Bề ngoài cô vẫn bình tĩnh, nhưng trán đã rịn mồ hôi lạnh.
Dù là gói hương nào,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-cuong-nhiet-mua-ha-cang/2901960/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.