Cô không nói một lời, chỉ nhìn anh với ánh mắt vương lệ.
Chỉ thế thôi, cũng đủ khơi gợi muôn vàn nhớ nhung.
Dù biết cô bốc đồng, thiếu lý trí, dù biết cô bướng bỉnh, chưa trưởng thành, không hoàn toàn giống hình dung ban đầu của anh – nhưng giây phút này, nhìn vào đôi mắt long lanh ấy, anh vẫn mềm lòng.
Ứng Đạc đứng thẳng bên xe, không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô. Cô hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu chứa những giọt lệ óng ánh.
Trong lòng dâng lên một thứ cảm giác không thể gọi tên.
Từ trường giữa người với người lạ lùng như nuôi cá trên đất liền, trồng cây dưới đáy biển.
Chỉ cần một ánh nhìn, đã biết có hợp nhau hay không, có bị hút về phía nhau hay không.
Anh yêu cô gái nhỏ này – yêu cả vẻ đẹp, sự bướng bỉnh, nhiệt huyết, chật vật, kiêu ngạo, khiếm khuyết, nông nổi và rực rỡ của cô.
Yêu một bông sơn hà hoa, không thể chỉ yêu dáng vẻ mong manh trong mưa.
Còn phải yêu tính khí cô độc của nó, yêu việc nó sinh ra nơi ẩm ướt, yêu vết sẹo trên cành cũ, yêu sự cao xa khó với.
Tất cả những điều ấy mới tạo thành Đường Quán Kỳ đang sống trước mặt anh.
Ứng Đạc chỉ tiến lại gần hai bước, nhẹ giọng hỏi:
“Sao lại đến đây?”
Trong mắt cô, có thể là ánh lệ, cũng có thể là ánh đèn phản chiếu từ đáy mắt, nhưng cô chỉ nhìn anh, không nói “nhớ anh”.
Giọng anh trầm và chậm rãi, như khi trò chuyện thường ngày:
“Ở Trung Hoàn có người quen à?”
Cô nhìn anh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-cuong-nhiet-mua-ha-cang/2901961/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.