Thân phận và nhan sắc của hai người thực sự quá mức thu hút ánh nhìn.
Mọi người cứ nhìn trái nhìn phải, đến mức quên cả gọi phục vụ lên món.
Chúc Mạn nhìn đám người đang ngồi đối diện với... không khí, khẽ cười.
Cố Tịch cũng nhìn theo tầm mắt cô, lười biếng quét mắt qua bàn ăn, giọng điệu nhàn nhạt:
"Giám đốc Lưu, chúng ta ăn không khí à?"
Ánh mắt anh, vừa lười nhác vừa mang theo áp lực vô hình.
Người phụ trách giật mình hoàn hồn, lập tức hoảng hốt xin lỗi:
"Xin lỗi Cố tổng, Chúc tổng, là lỗi của tôi, món ăn sẽ được đưa lên ngay ạ."
Nói xong liền vội vã đứng dậy ra cửa gọi phục vụ.
Ai ngờ cửa vừa mở ra, phục vụ đã sớm đứng chờ bên ngoài, chỉ là không dám vào khi chưa có lệnh.
Món ăn lần lượt được dọn lên bàn.
Chúc Mạn nhấp môi cười:
"Tôi còn tưởng đây là đặc sản của Hongkong đấy."
Cố Tịch nhìn cô, ánh mắt nhàn nhã xen lẫn ý cười:
"Thất lễ rồi Chúc tổng, hôm nào tôi đưa cô đi trải nghiệm đặc sản thật sự của Hongkong."
Chúc Mạn cười nhạt:
"Cố tổng khách sáo rồi."
Cố Tịch cầm ly rượu vang bên cạnh, hơi nâng lên ra hiệu, giọng điệu lười biếng xen lẫn ý cười:
"Chúc tổng đi xa đến đây, tôi tất nhiên phải tiếp đón chu đáo rồi. Dù sao sau này, chúng ta cũng có thể xem như là 'thân mật không khoảng cách'..."
Anh cố tình dừng lại giữa chừng.
Chúc Mạn nhướn mày nhìn anh.
Thân mật không khoảng cách cái gì?
Cố Tịch nhếch môi cười, ánh mắt lộ rõ vẻ trêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-hoa-hong-gay-nghien/2705899/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.