Biệt thự Nam Loan
Vừa bước xuống xe, Chúc Mạn đã nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên sau lưng. Cô không quay đầu lại, chỉ đi thẳng vào trong, dừng lại trước thang máy.
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên ngay bên cạnh. Chúc Mạn có thể cảm nhận được ánh mắt thẳng thừng của người đàn ông kia, cùng với áp lực vô hình tỏa ra từ anh ta.
"Ting", cửa thang máy mở ra, Chúc Mạn bước vào trước.
Người đàn ông phía sau không nhanh không chậm, theo vào.
Thang máy chạy lên, dọc đường hai người không nói một lời, cho đến khi dừng lại ở tầng 42.
Chúc Mạn đi ra ngoài, dừng trước cửa nhà mình, đang ấn dấu vân tay thì giọng nói lười biếng, bỡn cợt vang lên sau lưng:
"Tổng giám đốc Chúc, có muốn sang tôi ngồi chơi không?"
Chúc Mạn xoay người, liếc mắt nhìn anh ta: "Không cần đâu, tổng giám đốc Cố."
Cố Tịch mỉm cười, bước từng bước về phía cô, càng lúc càng gần.
Anh ép cô vào sát cửa, cúi đầu nhìn cô, hơi thở ấm áp phả lên mặt, mập mờ ám muội:
"Vậy hay là... tổng giám đốc Chúc mời tôi vào ngồi một lát?"
"Cố Tịch." Giọng nói của Chúc Mạn lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Cố Tịch cảm thấy hai chữ này từ miệng cô thốt ra nghe rất thuận tai.
Anh cười nhạt: "Ừm?"
"Tránh ra." Giọng cô lạnh nhạt, chỉ phun ra hai chữ.
Cố Tịch cười khẽ, kéo dài giọng điệu:
"Tránh ra? Hôm đó cô đâu có nói vậy đâu?"
Chúc Mạn nhếch môi: "Hôm đó là hôm đó, tổng giám đốc Cố hà tất cứ bám mãi không buông? Hơn nữa, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-hoa-hong-gay-nghien/2705908/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.