🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lời đạo diễn vừa dứt, ánh mắt mập mờ của mọi người liền quét qua Đường Tuyết và người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa.

Hai người này đã lên tin giải trí không biết bao nhiêu lần, hơn nữa từ khi Đường Tuyết ra mắt, tài nguyên của cô ta luôn tốt đến bất thường. Nói không có cái gì ai cũng không tin.

"Cảm ơn đạo diễn Triệu."

Đường Tuyết nở nụ cười dịu dàng, trông vừa trong sáng vừa ngọt ngào.

Cô ta nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở vị trí chính, nhưng lại thấy ánh mắt anh dường như không hề đặt trên người mình. Trong lòng cô ta trầm xuống, ánh mắt thoáng lướt qua người phụ nữ ngồi bên cạnh anh, khẽ mím môi.

Đường Tuyết phải thừa nhận, người phụ nữ này thực sự xinh đẹp và khí chất hơn người. Chỉ đơn giản ngồi đó, trên mặt mang theo vẻ uể oải thờ ơ, cả người lại toát ra sự cao quý lạnh lùng khiến người khác có cảm giác khó mà với tới.

Sau buổi lễ trao giải hôm trước, Đường Tuyết đã bảo quản lý điều tra về vị tổng giám đốc Chúc này. Chỉ vài câu miêu tả đơn giản thôi cũng đủ để nỗi tự ti trong lòng cô ta bùng lên lần nữa.

Thiên kim tiểu thư của tập đoàn Chúc thị Bắc Thành.

Chỉ mười một chữ này thôi đã đủ để cô ta hiểu rõ khoảng cách giữa hai người. Một người là tiểu thư nhà tư bản cao cao tại thượng, một người là minh tinh có xuất thân sa sút, muốn leo lên cao chỉ có thể bám lấy tư bản.

Chính vì thế cô ta càng sợ hãi hơn. Sợ rằng Cố tổng thật sự sẽ động lòng trước một người phụ nữ như vậy.

Chúc Mạn thấy cô ta đang dùng ánh mắt vừa phức tạp vừa dè chừng nhìn mình, cảm thấy có chút buồn cười.

Đường Tuyết đi đến, đứng bên cạnh người đàn ông, trên mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng, giọng nói nhỏ nhẹ chào hỏi:

"Cố tổng."

Cố Tịch lười biếng ngước mắt liếc nhìn cô ta, giọng điệu nhàn nhạt:

"Ừm."

"Khỏe rồi à?"

Nếu anh nhớ không lầm, hôm qua cô ta có gọi điện cho anh.

Đường Tuyết vừa nghe vậy, trong lòng liền mừng rỡ:

"Cảm ơn Cố tổng đã quan tâm, hôm nay tôi đã đỡ hơn nhiều rồi."

Cố Tịch hờ hững gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Trên mặt Đường Tuyết vẫn không giấu được nụ cười, ngồi xuống bên cạnh anh. Cô ta không nhịn được mà lại liếc nhìn Chúc Mạn.

Chúc Mạn vừa thoát khỏi sự trêu chọc dưới bàn của ai đó, liền cảm nhận được một ánh nhìn rơi xuống người mình.

Cô lười biếng ngước mắt, ánh nhìn hờ hững đảo qua, khóe môi khẽ nhếch, vừa như mỉm cười lại như không.

Đường Tuyết không ngờ lại chạm phải ánh mắt của cô, đành ngượng ngùng cong môi, chủ động chào hỏi:

"Tổng giám đốc Chúc, chào cô, tôi là Đường Tuyết."

"Chào cô." Chúc Mạn hờ hững đáp hai chữ, sau đó không chút bận tâm thu hồi ánh mắt, cầm ly rượu trên bàn lên nhấp một ngụm.

Đường Tuyết cũng kịp thời thu lại ánh nhìn của mình.

Buổi tiệc khai máy dưới sự chủ trì của đạo diễn nhanh chóng sôi động hẳn lên. Hết người này đến người kia nâng ly chúc rượu Chúc Mạn và Cố Tịch, lại thêm những trò chơi tạo không khí náo nhiệt.

Không ai nhận ra, dưới bàn ăn có một màn giằng co ngầm.

Đôi giày cao gót của Chúc Mạn đã giẫm lên chân ai đó đến lần thứ ba, không chút nương tình. Nhưng ai đó lại trông có vẻ rất bình tĩnh, không chút biến sắc.

Chỉ là chưa được bao lâu, Chúc Mạn liền nghe thấy giọng nói khẽ cười của anh vang lên:

"Tôi sai rồi, tổng giám đốc Chúc."

Đợi đến khi cô thu chân lại, người đàn ông cúi xuống, ánh mắt rơi trên người cô, cười lười nhác:

"Tổng giám đốc Chúc thật nhẫn tâm, chạm một chút cũng không được?"

Chúc Mạn không nhìn anh, chỉ bình thản cầm ly rượu vang lên nhấp một ngụm.

Ở bên cạnh, Đường Tuyết vừa gắp thức ăn vừa để tâm đến hai người, trong lòng bực bội không nói nên lời, đến mức đồ ăn trong miệng cũng chẳng còn mùi vị gì.

Cảnh này cũng lọt vào mắt đạo diễn Triệu.

Ông ta thoáng cân nhắc mối quan hệ giữa hai vị sếp lớn này. Lẽ nào thật sự giống như tin đồn trên mạng?

Quả thực có gì đó với nhau?

Nhìn sang Đường Tuyết với vẻ mặt không mấy vui vẻ, đạo diễn Triệu thầm nghĩ, nếu đúng là như vậy thì khi nãy ông ta sắp xếp Đường Tuyết ngồi cạnh Cố tổng, chẳng phải đã vô tình đắc tội với vị tổng giám đốc Chúc này rồi sao?

Trong buổi tiệc đông người, ai cũng có những suy tính riêng.

Thấy Chúc Mạn đang uống rượu, Kỷ Tinh Dương từ phía đối diện đi tới, đứng cạnh cô, nâng ly hơi cúi người, nụ cười có chút ngại ngùng:

"Tổng giám đốc Chúc, chào cô, tôi có thể mời cô một ly không?"

Lần đầu tiên nhìn thấy tổng giám đốc Chúc xinh đẹp trong truyền thuyết, tim Kỷ Tinh Dương đập thình thịch, như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ng.ực.

Chúc Mạn liếc nhìn anh ta một cái, nhẹ nhàng chạm ly rượu trong tay vào ly của anh ta: "Chào cậu."

Kỷ Tinh Dương cười cười, gãi đầu có chút ngượng ngùng: "Tổng giám đốc Chúc, tôi là Kỷ Tinh Dương."

Chúc Mạn nhìn dáng vẻ này của anh ta, khóe môi hơi nhếch lên: "Tôi biết."

Kỷ Tinh Dương—sinh viên mà Thiên Nghệ vừa ký hợp đồng từ Học viện Vũ đạo Kinh Thành không lâu trước đây. Gương mặt điển trai thư sinh, chiều cao 1m87, dù chưa có tác phẩm nào nhưng đã thu hút không ít người hâm mộ.

Chúc Mạn từng xem thử đoạn diễn thử của anh ta, diễn xuất cũng khá, rất có tố chất.

Chính vì vậy, Thiên Nghệ mới quyết định dốc sức lăng-xê anh ta.

Kỷ Tinh Dương nhìn khuôn mặt mang ý cười nhàn nhạt của cô, không nhịn được mà đỏ mặt.

Anh ta vừa định nói thêm gì đó thì bất ngờ đối diện với một ánh nhìn bên cạnh.

Người đàn ông lười biếng tựa vào ghế, ánh mắt như đang đánh giá anh ta, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, vô hình trung tạo nên một áp lực không nhỏ.

Kỷ Tinh Dương vẫn giữ nụ cười, lễ phép chào hỏi: "Chào tổng giám đốc Cố."

Cố Tịch lười nhác gật đầu.

Dưới khí thế mạnh mẽ của người nào đó, Kỷ Tinh Dương chẳng dám ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.

Đợi anh ta đi xa, Cố Tịch nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, khẽ cười:

"Cậu ta có ý với cô à?"

Chúc Mạn liếc anh một cái.

Giữa chừng, Chúc Mạn vào phòng vệ sinh.

Khi lấy son ra để dặm lại, cô nhìn thấy Đường Tuyết trong gương.

Đường Tuyết cười cười, chào hỏi: "Tổng giám đốc Chúc."

Chúc Mạn nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ừm."

Đường Tuyết bước đến bên cạnh, cũng lấy son ra dặm lại trong gương.

Giọng cô ta vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào, bất cứ người đàn ông nào nghe thấy cũng sẽ xao động trong ba giây:

"Tổng giám đốc Chúc, cô và tổng giám đốc Cố có quan hệ gì vậy?"

Đường Tuyết cười đầy vẻ vô hại, nói xong lại như nhận ra mình quá tò mò, vội vàng xin lỗi:

"Xin lỗi tổng giám đốc Chúc, tôi không cố ý xâm phạm quyền riêng tư của cô đâu."

Những suy tính trong lòng cô ta, Chúc Mạn đều nhìn thấu hết.

Cô chậm rãi cười, giọng nói nhẹ nhàng mà ung dung:

"Sao? Thích anh ta à?"

Đường Tuyết không trả lời trực tiếp, mà chậm rãi nói:

"Nhà tôi sa sút, tổng giám đốc Cố đối xử với tôi rất tốt, tôi rất biết ơn anh ấy, cũng rất thích anh ấy. Tôi biết, hiện tại tôi chưa xứng với anh ấy, nhưng tôi sẽ cố gắng."

Cô ta mỉm cười, trên mặt thoáng ửng hồng, như thể đang hồi tưởng về một điều gì đó vô cùng tốt đẹp.

Chúc Mạn tỏ vẻ thờ ơ, dường như chẳng mấy quan tâm đến câu chuyện của cô ta, cũng chẳng bận tâm đến mối quan hệ giữa cô ta và Cố Tịch.

"Vậy nên?" Chúc Mạn nhàn nhạt nhếch môi.

"Tổng giám đốc Chúc chắc không thích kiểu đàn ông như tổng giám đốc Cố đâu nhỉ?" Đường Tuyết nhìn cô bằng đôi mắt nai con vô tội.

Trong suy nghĩ của Đường Tuyết, kiểu tiểu thư cao quý và đoan trang như Chúc Mạn chắc chắn sẽ không để mắt đến một kẻ đào hoa như Cố Tịch.

Chúc Mạn nhìn vào gương, khóe môi cong lên một nụ cười đầy ẩn ý:

"Vậy nên cô đến đây để nói với tôi chuyện này? Sợ tôi sẽ thích tổng giám đốc của cô, rồi cướp mất anh ta?"

Cô kiểm tra lại lớp son vừa dặm trong gương, sau đó chậm rãi đậy nắp son lại, khóe môi khẽ nhếch lên như có như không, liếc cô ta một cái.

Đường Tuyết không ngờ cô lại nói thẳng như vậy, sợ mình đã lỡ đắc tội, vội giải thích:

"Không phải đâu tổng giám đốc Chúc, tôi không có ý đó, tôi chỉ là..."

"Chỉ là cảm thấy tổng giám đốc Chúc hình như không hứng thú với tổng giám đốc Cố."

Đường Tuyết nhớ lại đêm trao giải hôm trước, khi trao giải thưởng, cô ta đã thấy rõ trong mắt Chúc Mạn thoáng qua một tia chán ghét.

Nghe vậy, khóe môi Chúc Mạn chậm rãi kéo lên một nụ cười đầy trêu chọc:

"Thế cũng chưa chắc đâu."

Nói xong, cô khẽ cười, xoay người rời đi.

Dịu dàng mà kiêu sa.

Khiến cho gương mặt đang cố giữ nụ cười của Đường Tuyết lập tức sầm xuống.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.