🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Không khí yên tĩnh vài giây.

Tài xế làm việc ở Liêu gia đã nhiều năm, coi như một nửa là Liêu Tư Thầm lớn lên, hiểu rõ tính cách của đại tiểu thư nhà mình, nghe thấy lời nói có chút ghét bỏ “xấu”, trong lòng lại bất giác có một cảm giác kiên định “quả nhiên là như vậy”.

Dù đại tiểu thư có kết hôn hay chưa, cô vẫn là đại tiểu thư đó, không có gì thay đổi.

Tuy nhiên, việc nhìn trộm đời sống riêng tư của người khác cũng không phải là điều tốt, rất nhanh tấm chắn đã được kéo lên.

Liêu Tư Thầm thực sự không chú ý nhiều như vậy, sau khi nói ra những suy nghĩ trong lòng, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Người đàn ông ngồi đối diện dường như hắn không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, sắc mặt anh trong nháy mắt trở nên tối tăm, khiến Liêu Tư Thầm cảm thấy xa lạ.

Nhưng rồi, nét mặt của người đàn ông lại nhanh chóng khôi phục bình thản, như thể khoảnh khắc vừa rồi chỉ là ảo giác.

Trước khi Liêu Tư Thầm lộ ra vẻ mặt không vui, người đàn ông cũng đã tháo găng tay xuống, lộ ra làn da trắng lạnh.

Đây không phải lần đầu tiên Liêu Tư Thầm tiếp xúc với tay anh, trong hôn lễ, cô đã bị ông nội kéo tay giao cho đối phương nắm.

Lòng bàn tay anh nóng bỏng, khác hẳn với cô, người luôn dùng các loại mỹ phẩm quý giá để dưỡng da tỉ mỉ bảo vệ tinh tế, tay anh thô ráp, khi nắm chặt tay cô, thậm chí có chút cảm giác ngứa ngáy thô rát.

Liêu Tư Thầm ý thức được mình đang suy nghĩ đến những chuyện không đâu, vội vàng ép bản thân thu lại suy nghĩ.

Ánh mắt cô dừng lại trên tay anh.

Mặc dù không còn rõ ràng lắm, nhưng Liêu Tư Thầm vẫn có thể thấy được vết thương trên tay phải của anh.

Liêu Tư Thầm hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ hôm nay Trần Vũ Trùng đeo găng tay là để không cho cô nhìn thấy vết thương trên tay anh?

Cô khẽ nhíu mày, đôi môi mỏng hơi hé mở, khi nói, răng và đầu lưỡi hồng nhạt của cô như ẩn như hiện: “Làm sao mà bị như vậy?”

Rõ ràng ngày hôm qua còn không có, sao hôm nay hắn lại bị thương? Đi ra ngoài làm ăn mà lại bị thương, hợp tác bàn cái gì vậy?

Không đợi anh trả lời, Liêu Tư Thầm liền chuyển ánh mắt từ tay nhìn sang mặt anh, ánh mắt hơi dừng lại một chút.

Đôi mắt người đàn ông đen như mực, giống hệt như viên kim cương đen khi Liêu Tư Thầm mười lăm tuổi, lần đầu theo ông nội đến phòng đấu giá và nhìn thấy kia, ngay lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.

Đến bây giờ, viên kim cương đen đó vẫn còn trong két sắt của cô.

Người đàn ông vẫn im lặng nhìn cô, khiến Liêu Tư Thầm có chút hoảng hốt, cô cẩn thận suy nghĩ lại, dường như từ lúc lên xe, anh luôn luôn nhìn chằm chằm vào cô như vậy.

Liêu Tư Thầm cảm thấy da đầu tê dại một cách kì lạ, cô tự nhủ rằng có lẽ mình nghĩ quá nhiều.

“Ly rượu không cẩn thận vỡ, bị cứa vào một chút.”

Trần Vũ Trùng thần sắc nhẹ nhàng, có vẻ như sự việc này chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể, giọng điệu âm trầm của anh khiến dòng suy nghĩ của Liêu Tư Thầm quay về.

Liêu Tư Thầm khẽ “a” một tiếng, vừa mới giãn mi lại tức khắc nhíu lại, nhớ đến vết thương mà cô vừa thấy còn có vết phỏng.

Cô cúi đầu nhìn lại, nhưng lại phát hiện người đàn ông vốn dĩ mở tay ra cho cô xem, giờ lại rụt tay lại. Vì vậy cô thôi không hỏi nữa.

Bị thương thì bị thương thôi, nhưng sao lại giấu giếm cô làm gì?

Liêu Tư Thầm có chút khó chịu mà nghĩ thầm.

Chẳng lẽ cô là người ngang ngược vô lý sao? Thấy hắn bị thương mà vẫn muốn lại dẫm hắn một cái?

Người đàn ông thần sắc không thay đổi, tay lại từ bên cạnh lấy một ly thủy tinh, đổ nước ấm, rồi đưa tới trước mặt cô, động tác tự nhiên mà quen thuộc.

Chiếc ly là loại mà Liêu Tư Thầm thích, có chút sáng lấp lánh, vừa nhìn đã thấy rất quý giá.

Nhìn động tác anh như nước chảy mây trôi, Liêu Tư Thầm bỗng nhiên có một tia sáng lóe lên trong đầu, nhớ lại âm thanh đồ vật vỡ vụn mà cô nghe được ở ghế lô, một ý nghĩ táo bạo bỗng nhiên xuất hiện trong đầu.

Cô không nhận ly nước ấm mà anh đưa cho, mà đột ngột, không kịp đề phòng dán sát lại gần đối phương.

Liêu Tư Thầm hành động quá đột ngột khiến Trần Vũ Trùng không kịp phản ứng, liền sững sờ tại chỗ.

Làn da cô trắng nõn mềm mại, đột ngột sát lại gần, mùi hương trên người lập tức xông vào mũi anh, còn kèm theo một chút hương rượu hôm nay uống.

Đôi mắt đen to tròn, hàng mi cong dài, chóp mũi ửng hồng, tất cả đều lọt vào tầm mắt của anh.

Trần Vũ Trùng yết hầu lăn lộn, gân xanh dưới da ẩn ẩn nổi lên.

Liêu Tư Thầm dường như không hề nhận ra sự thay đổi của anh, cô liếc mắt nhìn sang, hỏi: “Trần Vũ Trùng, anh có phải ghen không?”

Khoảng cách giữa hai người khá gần, hơi thở của cô phả ra khi nói chuyện, làn hơi ấm nhẹ nhàng phả vào mặt anh.

Trần Vũ Trùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, có chút ngẩn ngơ.

Vợ mình cách còn hơi xa một chút, không có gần như đêm qua.

Anh nghĩ trong đầu.

Trần Vũ Trùng nuốt nước bọt, cơ bắp toàn thân căng lên.

Gần như dùng hết lý trí, anh mới có thể ngăn mình lại, không kéo cô lại ôm chặt vào lòng, áp mặt vào má cô, tai cô, rồi từng tiếng từng tiếng gọi “vợ ơi”, khiến đôi mắt ướt đẫm long lanh của cô luôn nhìn anh.

Không thể, sẽ dọa vợ mất.

Vợ mình đáng yêu như vậy.

Anh thật vất vả mới cưới được cô mà.

Trần Vụ Trùng gần như là chật vật mà nói: “Không có.”

Vừa mới có ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu, chính Liêu Tư Thầm thật ra cũng không quá tin tưởng, cảm thấy có chút vớ vẩn.

Rốt cuộc, ngoài đêm tân hôn hôm đó khi say rượu, ngày hôm qua và hôm nay anh đều thể hiện quá bình thường.

Trần Vũ Trùng khi đối mặt với cô, cũng giống như những người chồng trong các cuộc hôn nhân vì lợi ích mà không có gì đặc biệt.

Tóm lại, bề ngoài, họ vẫn chỉ là một cặp vợ chồng nhạt nhẽo tôn trọng nhau như khách.

Nhưng Liêu Tư Thầm vẫn quyết định thử anh một chút.

Thấy Trần Vũ Trùng phản ứng như vậy, Liêu Tư Thầm hoàn toàn thất vọng mà thu lại thân mình, ngồi lại vào chỗ. Khi ngồi xuống, cô còn làm bộ vô tình dẫm lên chân anh, không dùng nhiều sức, chỉ là cảm thấy khó chịu.

Không ghen thì thôi, sao anh ta lại phải thể hiện cái vẻ ẩn nhẫn kháng cự như vậy, rồi lại có phản ứng lớn như vậy?

Cô còn có thể làm gì anh sao?

Chẳng lẽ anh ta còn là “trinh tiết liệt phu”* gì gì đó sao?

*Một người chồng giữ gìn trong sạch tới cùng, dạng như là quá nguyên tắc kỷ cương.

 

Liêu Tư Thầm tâm trạng tồi tệ một cách khó hiểu, cảm giác hỗn lộn không thể diễn đạt được, mí mắt hạ xuống.

Cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Từ Dữu Trân.

[Về đến nhà chưa?]

[Anh của Chung Việt Trạch với ba của cậu sao lại thế này?]

Lúc này, Trần Vũ Trùng cũng không rảnh để chú ý đến tâm trạng của Liêu Tư Thầm. Anh hơi lúng túng thay đổi tư thế, bắt chéo hai chân lại, che đậy phản ứng có hơi rõ ràng.

Bình tĩnh lại một lúc, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy bàn tay trắng nõn của cô dán vào màn hình điện thoại. Cô cúi đầu, hết sức chăm chú nhắn tin trò chuyện.

Cô đang trò chuyện với ai?

Chung Việt Trạch? Hay là người bắt tay với cô hôm nay? Hay là những người mới kết bạn lúc nãy?

Người đàn ông cố gắng làm cho giọng mình nghe vững vàng một chút: “Dì Ngô và bọn họ đã ngủ, tôi về rồi sẽ nấu canh giải rượu cho em, canh giải rượu cần chút thời gian, em uống chút nước ấm trước đi.”

Liêu Tư Thầm tâm trạng không tốt, cũng không muốn cho anh sắc mặt tốt. Cô chỉ liếc nhìn anh một cái, rồi ánh mắt lại chuyển sang tay mình: “Không cần anh lo cho tôi.”

Ở nơi cô không nhìn thấy, con ngươi người đàn ông tối lại, lộ ra một chút u ám không rõ, mười ngón tay hơi siết lại.

Không biết có phải vì hôm nay mọi thứ quá rối rắm, Liêu Tư Thầm bắt đầu cảm thấy đau đầu, nhưng trong lòng cô vẫn nghẹn một cục không thể hiểu được, cuối cùng cô vẫn không uống ly nước ấm kia.

Khi xe tiến vào sân, hầu hết mọi người trong biệt thự đã ngủ. Liêu Tư Thầm quan sát một chút, xác nhận ông nội thật sự đã ngủ, sau khi tỉnh dậy chắc cũng không cố ý tìm cô, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô cùng Trần Vũ Trùng cùng nhau lên lầu 4, nhưng suốt cả đường đi, cô không nhìn qua anh dù chỉ một cái liếc.

Chờ Liêu Tư Thầm từ phòng tắm bước ra, khi chú ý đến chén canh giải rượu đặt trên tủ đầu giường, cô mới nhớ lại những lời anh nói lúc ở trên xe. Lúc đó, cô chỉ lo tức giận, thật ra căn bản cô không để ý anh đã nói gì.

Thật sự nấu canh giải rượu?

Người đàn ông đã thay xong áo ngủ, tóc vẫn còn hơi ướt, nhìn dáng vẻ là vừa tắm xong.

Liêu Tư Thầm đã bớt giận một chút, ánh mắt quét qua chén canh giải rượu, rồi chuyển đến người Trần Vũ Trùng. Cô đứng, cảm giác so với anh ngồi thì hơi cao một chút, cuối cùng cũng có thể nhìn xuống anh mà nói.

Cô hỏi: “Anh nấu à?”

Anh đặt cuốn sách trên tay xuống, ừ một tiếng, rồi thuận tay đưa chén canh cho cô.

Khói mù trong lòng Liêu Tư Thầm giờ phút này dường như bị quét không còn chút nào.

Cô nghĩ, nếu anh luôn như vậy thì thật ra cũng đúng, ý định của anh đối với cô thật ra cũng không cần suy nghĩ rối rắm, chỉ cần anh ta đừng ra ngoài làm loạn là được.

Cô không thể yêu cầu mọi người xung quanh phải hoàn hảo, luôn phù hợp với ý mình.

Liêu Tư Thầm uống canh giải rượu, sau đó chăm sóc da mặt như thường lệ, rồi đi đánh răng và cuối cùng nằm lên giường ngủ.

Khi sắp ngủ, cô lại nhớ ra hôm nay quên đốt hương.

Không đốt thì thôi, cô cũng lười không muốn lăn lộn nữa. Hôm nay đã gần 1 giờ rưỡi, cô thực sự cảm thấy mệt mỏi. Trước khi Liêu Tư Thầm nhắm mắt lại, người đàn ông một bên vẫn đang nửa ngồi đọc sách.

Liêu Tư Thầm hoàn toàn không biết, sau khi cô ngủ, cảnh tượng trong phòng ngủ hoàn toàn thay đổi.

Người đàn ông vốn nghiêm túc mang mắt kính, lúc này hoàn toàn thay đổi. Chiếc mắt kính anh đeo cả ngày giờ đây bị anh tùy tiện vứt lên trên tủ đầu giường.

Không có kính mắt che đậy, khuôn mặt người đàn ông lộ rõ vẻ sắc bén, ánh mắt đen tối.

Sau khi xác nhận Liêu Tư Thầm đã ngủ say, Trần Vũ Trùng mới thật cẩn thận tiến lại gần cô.

Cô nhắm mắt, hơi thở đều đều và yên tĩnh, hoàn toàn khác với dáng vẻ khi cô tỉnh.

Nhưng Trần Vũ Trùng lại càng thích dáng vẻ của cô khi tỉnh hơn.

Anh tiến lại gần, ánh mắt si mê dừng lại trên khuôn mặt cô. Hình ảnh vừa rồi khi cô dán sát vào anh trên xe lại hiện lên trong đầu, đôi mắt đen nhánh, ướt át, mái tóc mềm mại nhẹ nhàng rủ xuống, cùng với hơi thở ấm áp và vẻ mặt linh động của cô.

“Vợ ơi.” Anh gọi cô.

Anh đưa tay nhẹ nhàng vu.ốt ve những sợi tóc mềm mại của cô, tự lẩm bẩm, trả lời câu hỏi vừa rồi của cô trên xe: “Anh chính là ghen tị.”

Dường như hơi thở của anh có chút cảm giác xâm lược quá rõ ràng, đến nỗi trong lúc cô ngủ mơ cũng không tự giác mà nhíu mi, co người lại.

Người đàn ông không buông tha, nhẹ nhàng nhéo ngón tay tinh tế mềm mại của cô.

Chính đôi tay này, xinh đẹp tinh xảo, hôm nay trên đường về, cô đã dùng chúng để nhắn tin cho người khác. Cô không thèm liếc mắt nhìn anh dù chỉ một lần.

Anh thấp giọng nói, nghe như thể đang lẩm bẩm một mình.

“Vợ ơi, em thích mấy người nhảy múa kia?”

“Hay là người bắt tay đó?”

“Anh ta thật già, không xứng với em đâu. Vợ ơi, em đừng thích anh ta.”

Cửa sổ sát đất nhìn xuống là hoa viên nhà họ Liêu, những bông hoa được chăm sóc tỉ mỉ đều yên tĩnh ngủ trong khu vườn. Tuy nhiên, trong phòng lại không hoàn toàn yên tĩnh, gió nhẹ lướt qua.

Trên tủ đầu giường, chiếc điện thoại đang sạc bỗng phát ra thông báo tin nhắn, trong phòng ngủ tối tăm xuất hiện nguồn ánh sáng xanh lam mờ nhạt từ màn hình di động.

Người đàn ông cuối cùng cũng dời ánh mắt đi.

Con ngươi đen nhánh xoay chuyển, tầm mắt anh dừng lại trên chiếc điện thoại.

Màn hình điện thoại hiện lên một thông báo tin nhắn mới. Liêu Tư Thầm không có cài đặt bảo mật riêng tư— thường ngày cũng chẳng có ai dám lén nhìn vào điện thoại của cô dưới mí mắt của cô.

Nhưng Liêu Tư Thầm đã quên, vào buổi tối khi cô không cầm di động, trong phòng vẫn còn một người khác có thể nhìn thấy.

“Tớ cảm thấy cậu và cái người nhà họ Trần kia căn bản không hợp.”

Tin nhắn được gửi tới, ghi chú tên người nhắn là Chung Việt Trạch.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.