🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Biệt thự được xây dựng trang hoàng bằng những vật liệu tốt nhất, vì vậy, sau khi giọng nói trầm thấp của người đàn ông lẩm bẩm xong, trong phòng bỗng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh.

Im lặng đến mức đáng sợ.

Đèn đã tắt, toàn bộ phòng ngủ chỉ còn ánh sáng mờ mờ từ đèn đầu giường và màn hình di động trên bàn phát ra.

Ánh sáng từ màn hình di động cùng dòng tin nhắn kia dừng lại trong mắt Trần Vũ Trùng, làm anh cảm thấy vô cùng chói mắt.

Mười ngón tay người đàn ông không tự giác siết chặt, gân xanh ẩn hiện trên tay. Vết thương do bị thủy tinh cứa phải vốn đã bắt đầu khép lại giờ lại tiếp tục rỉ máu.

Chủ nhân của tay dường như không có cảm giác gì, khuôn mặt trở nên đáng sợ, ánh mắt đầy âm u, gắt gao nhìn vào tin nhắn trên di động.

Chiếc di động cách tay Trần Vũ Trùng không xa, anh không cần tốn nhiều sức mà đã dễ dàng lấy được chiếc di động trên bàn. Liêu Tư Thầm cũng không cài đặt mật mã, vì vậy anh nhanh chóng mở được điện thoại.

Người đàn ông với biểu cảm vô cảm nắm chặt di động trong tay, mí mắt hạ xuống, ngón tay nhẹ nhàng bấm lướt. Màn hình điện thoại tự động chuyển sang khung trò chuyện giữa Liêu Tư Thầm và Chung Việt Trạch. Khung chat chứa rất nhiều tin nhắn, nhiều đến mức có chút chói mắt, còn có tin nhắn mới không ngừng xuất hiện.

Trần Vũ Trùng nhanh chóng lướt lên trên. Ánh sáng xanh từ màn hình di động vẫn không ngừng gửi tới những tin nhắn mới.

[Anh ta vừa nhìn đã thấy không phải người dễ ở chung, ông của cậu nghĩ thế nào vậy?]

[Nếu không thì tớ sẽ đi tìm ông cậu nói chuyện.]

[Dưới góc độ của bạn bè, vì cậu suy nghĩ, tớ thật sự cảm thấy hai người không thích hợp.]

[Kết hôn rồi cũng có thể ly hôn.]

Những tin nhắn càng lúc càng nhiều, ánh sáng từ màn hình chiếu vào mắt anh khiến ánh mắt người đàn ông trở nên càng lúc càng u ám, tay cầm di động không tự giác càng siết chặt.

Trong bóng tối, khi ánh mắt anh chạm vào hai chữ “ly hôn”, cuối cùng biểu cảm trên mặt người đàn ông không còn duy trì được nữa. Anh nâng tay lên, ngón tay gõ trên màn hình và nhấn gửi. Khung chat đối diện cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

[Cô ấy đang ngủ.]

Dòng chữ “Đang nhập…” xuất hiện trong giây lát rồi rất nhanh biến mất, đối diện không còn gửi đến bất kỳ tin nhắn nào nữa.

Trần Vũ Trùng hạ mí mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại một hồi, rồi khẽ cười nhạo một tiếng, ngón tay dán vào màn hình di động và trượt lên.

Ngoài những tin nhắn tối nay, toàn bộ lịch sử trò chuyện trước đó đều có vẻ bình thường.

Về những chủ đề nói chuyện phiếm,Liêu Tư Thầm rất ít khi trả lời đối phương, tin nhắn gần đây nhất chỉ có một câu “xx đêm nay tổ chức tiệc, tới không?” sau đó Liêu Tư Thầm chỉ trả lời một chữ ngắn gọn “Ừm.”

Cảm xúc vừa rồi Trần Vũ Trùng suýt nữa không kiềm chế được cuối cùng đã trấn tĩnh lại, lý trí dần dần trở lại.

Người đàn ông không trực tiếp xóa toàn bộ tin nhắn mà là xóa hết từng tin từng tin mà đối phương gửi trong tối nay. Mỗi lần xóa một tin nhắn, anh tạm dừng vài giây, trong lòng nhấm nháp những lời đó lại một lần nữa.

Khi xóa hết các tin nhắn tối nay, anhh mới không nhanh không chậm thoát khỏi khung chat, liếc mắt một cái nhìn thấy ảnh đại diện của mình. So với lịch sử trò chuyện với Chung Việt Trạch, lịch sử trò chuyện của bọn họ ngắn gọn hơn rất nhiều, chỉ cần một trang là có thể xem hết.

Ánh mắt Trần Vũ Trùng dừng lại ở ghi chú mà Liêu Tư Thầm đặt cho anh — ngụy quân tử.

Dấu vết điện thoại bị ai đó chạm qua đã hoàn toàn bị lau đi, rồi lại yên tĩnh nằm trở lại vị trí cũ, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Trần Vũ Trùng từ bên cạnh lấy một chiếc khăn giấy ướt, tỉ mỉ lau sạch vết máu trên tay, đảm bảo rằng sẽ không để lại dấu vết ở đâu khác, sau đó lặng lẽ trở lại bên cạnh Liêu Tư Thầm.

Không biết có phải vì hơi thở của hắn có chút nóng, mà người đang chìm trong giấc ngủ vô thức có chút kháng cự với việc hắn lại gần, nhẹ nhàng nhíu mày lại.

Vẻ mặt của người đàn ông dưới ánh đèn mờ có vẻ hơi âm u lạnh lùng, ánh mắt dần dần trở nên ẩm ướt và dính nhớp, như những dây leo mọc ra từ góc tường mốc meo.

Anh nhìn cô, rất cẩn thận vươn tay, định vuốt phẳng giữa mày cô.

Vừa rồi những cảm xúc lạnh lẽo và phẫn nộ hoàn toàn biến mất không còn dấu vết.

Liêu Tư Thầm giãn mày ra xong, anh lại lần nữa quay về vị trí không rời ban đầu. Những ngón tay mềm mại trắng nõn của cô trái ngược hoàn toàn với bàn tay thô ráp của anh.

Người đàn ông nhéo nhéo đầu ngón tay cô, giọng nói như phát ra từ trong cổ họng.

“Vợ ơi.”

Anh gọi cô.

Không nhận được bất kỳ hồi âm nào, nhưng người đàn ông vẫn không biết mệt mà tiếp tục, như thể đang chơi một trò chơi mà vĩnh viễn không chán.

“Vợ ơi.”

Dường như bị ồn đến, bị thân hình cao lớn của anh bao quanh, Liêu Tư Thầm hơi cựa quậy, hít hít mũi.

Trần Vũ Trùng im lặng trong vài giây, hít thở trong lòng ngực lại lần nữa đều đặn.

Hắn cách cô thật sự rất gần, thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông mao nhỏ trên khuôn mặt cô, cùng chiếc cổ cổ trắng nõn.

Kiểu dáng váy ngủ mùa hè của Liêu Tư Thầm thiết kế gợi cảm lớn mật, váy được thiết kế riêng ôm sát cơ thể không sai một ly, phác họa hoàn hảo đường cong cơ thể của cô.

Khi cô xoay người khẽ nhúc nhích, da thịt trơn mềm trong lúc vô tình nhẹ nhàng cọ qua cánh tay cùng cẳng chân người đàn ông.

Trần Vũ Trùng cắn má, ngăn chặn ý muốn dùng sức mãnh liệt của bản thân, động tác mềm nhẹ mà thay đổi tư thế theo cô.

Liêu Tư Thầm tìm một tư thế thoải mái xong, an tĩnh mà tiếp tục ngủ.

Khi cô đã ngủ say, trong đêm khuya yên tĩnh, không ai có thể nghe thấy, người đàn ông cuối cùng cũng nói ra những lời mà anh không dám nói.

Ánh mắt anh ẩm ướt, dính nhớp, giọng nói cũng vậy.

“Vợ ơi, em muốn ly hôn với anh sao?” Anh tiếp tục dán sát vào cô, thấp giọng hỏi.

Không nhận được câu trả lời, anh cũng không chút để tâm, tiếp tục nói: “Không thể đâu, vợ à.”

Chung Việt Trạch với những kỹ xảo của hắn, thực sự là hành động ngây ngô.

Cuộc hôn nhân này không chỉ là chuyện của Liêu Tư Thầm và Trần Vũ Trùng, mà còn là sự liên kết giữa nhà họ Liêu và nhà họ Trần ở thành phố Vụ Đinh. Mọi người đều biết về lễ cưới này, sao có thể dễ dàng kết thúc như lời hắn nói.

Những Trần Vũ Trùng vẫn như cũ cảm thấy không thể nào kiềm chế phẫn nộ cùng sợ hãi.

Anh phẫn nộ vì có người thế mà lại dám ở sau lưng châm ngòi ly gián với vợ anh, lại sợ hãi Liêu Tư Thầm thật sự tin vào lời đối phương nói.

Một sợi tóc của Liêu Tư Thầm mang theo hương thơm nhẹ nhàng chạm vào mặt anh. Người đàn ông ngửi thấy, cuối cùng cũng buông đầu ngón tay cô ra, nhẹ nhàng di chuyển ngón tay mình sang những lọn tóc trước mặt cô.

“Vợ ơi, đừng ly hôn với anh.”

“Em có thể đánh anh, mắng anh,” anh nói, đầu lưỡi liếm nhẹ khóe môi, “Cứ đánh anh đi.”

Yết hầu anh khẽ chuyển động, tiếp tục nói: “Vợ ơi, em muốn cái gì, anh đều sẽ cho em, quà cáp, tiền bạc…”

“Em cũng có thể thích người khác, anh không ngại đâu.”

Những lời này đương nhiên là trái lương tâm, anh sao có thể không ngại? Chỉ cần nghĩ đến việc Liêu Tư Thầm có thể thích người khác, giận dỗi với người khác, anh liền cảm thấy ghen ghét tới phát điên.

Nhưng Trần Vũ Trùng vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Nhưng em không cần ly hôn với anh đâu.”

Anh ghé lại gần sát cô, nói tiếp: “Tất cả mọi thứ của anh đều là của em.”

Nếu có thể, tốt nhất là cô có thể cảm thấy một chút gì đó thích hoặc dựa dẫm vào anh. Một chút thôi, cũng đủ rồi.

Con người luôn trở nên tham lam hơn, rõ ràng ngay từ đầu, anh chỉ đơn giản là mong muốn có thể lặng lẽ dõi theo cô ở một nơi cô không nhìn thấy.

Sau đó lại muốn có thể mỗi ngày tận mắt nhìn thấy cô.

Bây giờ hai cái đó đều được thực hiện rồi, bọn họ đã kết hôn, anh có thân phận danh chính ngôn thuận xuất hiện bên người cô.

Anh lại càng trở nên tham lam hơn.

Thời gian đã gần 4 giờ gần sáng.

Trần Vũ Trùng tận hưởng thời gian ngắn ngủi duy nhất thuộc về riêng anh và vợ. Quyết tâm không làm phiền cô nghỉ ngơi. Đôi mắt đen kịt của anh nhìn người bên cạnh và nói một câu cuối cùng trong đêm: “Vợ ơi, cái ly của em bị anh khóa trong két sắt, ngày mai anh sẽ đền cho em một cái mới.”

Ngụy quân tử thì ngụy quân tử thôi.

Cũng có thể coi như một nửa là quân tử.

Nếu vợ mong anh là một người chính nhân quân tử, anh cũng có thể giả vờ như vậy mãi mãi.

Người đàn ông hít sâu mấy hơi, như thể muốn lưu giữ lại khoảnh khắc ngắn ngủi này.

Khi anh lưu luyến chuẩn bị dịch người rời đi, bỗng bị người bên cạnh ôm chặt lấy. Kỳ thật, chỉ là Liêu Tư Thầm ngủ không thoải mái, khi xoay người, cánh tay mềm mại của cô dán vào lưng anh.

Nhưng người đàn ông vẫn cảm thấy toàn thân căng cứng, mọi cơ bắp đều siết chặt, động tác vốn định rời đi cũng dừng lại.

Liêu Tư Thầm chỉ là trong lúc mơ màng vô tình hành động lại dễ dàng như trở bàn tay khiến anh hoàn toàn rối loạn tâm trí.

Trần Vũ Trùng bỗng nhiên nghĩ đến đêm qua, gần như ngọt ngào đến mức đầu óc ấm lên, phình ra, gần như muốn mất đi lý trí, bỗng nhiên cổ họng khát khô tới đau rát.

Anh dường như không thể tự khống chế mà nhẹ nhàng cắn vào vành tai mềm mại, thanh âm khàn khàn gọi: “Vợ ơi.”

Nhưng anh cũng dừng lại ngay đó, không làm gì thêm.

Anh sợ sau khi vợ dậy sẽ tức giận.

Trần Vũ Trùng gần như tham luyến mà lại ở lại bên cô thêm một tiếng, rồi dùng hết toàn bộ lý trí, cuối cùng thật cẩn thận buông cô ra lúc 5 giờ hơn, rồi gần như chật vật vào phòng tắm.

Tắm rửa suốt một tiếng rưỡi.

Liêu Tư Thầm hiếm khi ngủ một giấc không mơ thật ngon.

Khi tỉnh dậy, cô sờ điện thoại xem giờ, có chút ngạc nhiên — 11 giờ 08 phút, điều này đối với cô mà nói là rất hiếm được.

Trong phòng ngủ, ngoài cô ra không còn ai, giường bên kia chỉnh chỉnh tề tề, giống như đêm qua căn bản không có ai khác ngủ vậy.

Cô ném điện thoại sang một bên, nhìn qua phòng ngủ, ngáp một cái, cứ luôn cảm giác cả đêm qua mặt hơi ướt át dính nhớp.

Đi dép lê vào phòng tắm rửa mặt, sau đó trang điểm, chọn bộ đồ hôm nay sẽ mặc và trang sức muốn đeo.

Cô chuẩn bị hoàn thành kế hoạch mà ngày hôm qua chưa làm xong — hẹn Từ Dữu Trân cùng cô đi xem xét sản nghiệp của cô.

Lúc xuống lầu, cô vốn nghĩ sẽ không gặp ai — Trần Vũ Trùng và em gái Liêu Quân Tâm đều phải đi làm, ngày hôm qua nghe ông nội nói ông sẽ hẹn bạn bè đi ra ngoài hôm nay.

Nhưng trái với dự đoán, dưới lầu lại rất nhiều người.

Liêu đại tiểu thư trong lòng kinh ngạc, đầu tiên quay sang nhìn ông nội ở giữa phòng khách, hỏi: “Ông nội, ông hôm nay không đi ra ngoài ạ? Không phải nói đã hẹn trước với bạn rồi sao?”

Vì muốn đi chụp ảnh, hôm nay cô đã trang điểm vô cùng tinh xảo, lúc này khuôn mặt xinh đẹp tả không hết. Sau khi hỏi xong, cô cũng không đợi ông nội trả lời liền quay đầu nhìn Liêu Quân Tâm: “Hôm nay sao em không đi làm?”

Quả thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Hôm nay đâu phải cuối tuần đâu?

“Sao lại dậy muộn như vậy? Vũ Trùng sớm đã ở dưới chờ rồi.” Ông nội không nặng không nhẹ trách cô một câu, nhưng trên mặt lại lộ ra một chút vẻ không nỡ cùng vui mừng.

Chờ cô làm gì?

Liêu Tư Thầm không hiểu gì, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông đứng cạnh ông nội.

Trần Vũ Trùng rốt cuộc cũng không mặc bộ âu phục đen và áo sơ mi trắng như thường lệ, hôm nay anh chọn một chiếc áo sơ mi thêu màu đen, không đeo cà vạt, có phần khác biệt so với mọi khi.

Nhận thấy ánh mắt của cô, anh cười mỉm mở miệng giải thích: “Vợ ơi, hôm nay chúng ta về nhà, đi thành phố Vụ Đinh, máy bay tư nhân đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Vẻ mặt Liêu Tư Thầm vốn còn có chút lười biếng, nhưng phút chốc biến mất, cô thậm chí ngừng lại vài giây để xác nhận mình không nghe nhầm những gì anh ta vừa nói.

Cô lập tức mở to mắt, không thể tin được nhìn về phía anh, trong chốc lát quên mất hình tượng, cất cao giọng hỏi: “Anh nói cái gì?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.