🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Kim đồng hồ trên tủ đầu giường chậm rãi dịch chuyển, cho đến khi kim chỉ vào con số La Mã V trên mặt đồng hồ, bên ngoài trời cũng dần sáng.

Trong sân, cây cối ướt đẫm nước mưa đầy sức sống, bắt đầu một ngày mới của riêng mình.

Trong phòng vẫn một mảnh đen nhánh như cũ

Trần Vũ Trùng cuối cùng cũng kết thúc mọi động tác, khóe môi cong lên, tâm tình sung sướng, dùng khăn ướt cẩn thận lau sạch toàn bộ dấu vết.

Mấy tờ khăn ướt đã dùng bị anh vo lại tùy ý, ném vào thùng rác bên mép giường.

Trên giường, Liêu Tư Thầm vẫn ngủ say, gương mặt hơi ửng hồng, cơ thể khẽ nhấp nhô theo nhịp thở.

Vợ à.

Trần Vũ Trùng si mê nhìn chằm chằm Liêu Tư Thầm một lúc lâu mới chậm rãi dời mắt, chuyển ánh nhìn xuống tay cô.

Móng tay mượt mà, lòng bàn tay mềm mại trắng nõn, mười ngón tay mang sắc xanh nhạt, lòng bàn tay hơi ửng hồng, cả hai tay lúc này đều trông như không còn chút sức lực nào, mềm mại như bông.

Mười ngón tay vừa được lau chùi cẩn thận, sạch sẽ đến mức không ai có thể tưởng tượng được trạng thái của chúng chỉ nửa tiếng trước.

Trần Vũ Trùng thỏa mãn liếm môi, lại cúi sát người trên giường, thân mật gọi cô một tiếng “vợ ơi”, thật lâu sau mới đứng dậy vào phòng tắm.

Liêu Tư Thầm rời giường khi mặt trời đã lên cao.

Phần lớn tinh thần mệt mỏi đã tiêu tan nhờ giấc ngủ, khiến cô cảm thấy đầu óc tỉnh táo, nhẹ nhõm. Tuy nhiên, cảm giác mỏi mệt trên cơ thể vẫn còn sót lại, di chứng cuối cùng cũng bắt đầu lộ rõ.

Cô gắng gượng ngồi dậy, lấy một chiếc gối đặt sau lưng, rồi mới chậm rãi ngồi dậy.

Với tay lấy điện thoại để xem giờ, cô mới phát hiện trên màn hình có hơn mười cuộc gọi nhỡ, bao gồm cả Liêu Quân Tâm và Từ Dữu Trân, hai người thay phiên nhau gọi đến.

Liêu Tư Thầm khẽ nhíu mày, trước tiên gọi lại cho Từ Dữu Trân, sau khi gọi xong thì tiện tay đặt điện thoại sang một bên.

Cô luôn có cảm giác lòng bàn tay hơi đau âm ỉ, dù rõ ràng đêm qua mình gần như không dùng tay nhiều.

“Cậu gọi nhiều cuộc như vậy để làm gì?”

Liêu Tư Thầm vừa mở miệng đã bị chính giọng nói khàn khàn của mình làm cho hoảng hốt.

May mà đối phương không chú ý đến sự khác thường của cô, chỉ lo mở miệng nói: “Không phải chứ, đại tiểu thư của tôi ơi, sao cậu cứ như vậy đã đi rồi?”

Liêu Tư Thầm đầu óc xoay chuyển một lúc mới hiểu Từ Dữu Trân đang nói đến chuyện gì, cô bĩu môi, bất mãn trách móc: “Chuyện đó là từ hôm qua rồi, Từ Dữu Trân, cậu tới hôm nay mới gọi cho mình à!!! Cậu có lương tâm không đấy!!!”

Từ Dữu Trân giận dữ đáp: “Cậu nhìn lại xem cuộc gọi đầu tiên mình gọi cho cậu là lúc mấy giờ?”

Liêu Tư Thầm với tay lấy điện thoại, mở nhật ký cuộc gọi ra xem.

Quả thật là từ đêm qua.

Chẳng qua là cô ngủ cùng người ta nên không nhận được cuộc gọi.

Liêu Tư Thầm thoáng chột dạ một cách khó hiểu, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

Cô vỗ nhẹ hai cái lên mặt để bản thân tỉnh táo hơn một chút.

Chiều hôm qua, Liêu Tư Thầm còn hào hứng chia sẻ chuyện hôn môi với Từ Dữu Trân, vậy mà giờ đây đã không chỉ dừng lại ở hôn môi nữa, cô bỗng thấy có chút áy náy, như thể đã phản bội tình bạn giữa hai người.

Vì thế, giọng nói cũng theo đó mà dịu xuống: “Được rồi, mình sai rồi.”

Từ Dữu Trân ngạc nhiên: “Trông như tớ sắp chết đến nơi vậy.”

Liêu Tư Thầm không hiểu đề tài sao lại bị kéo đến tận đây: “?”

Từ Dữu Trân làm nũng: “Đại tiểu thư, tha lỗi cho mình đi, trông như ngày tận thế sắp tới vậy.”

Liêu Tư Thầm nghiến răng: “… Biến đi.”

Vốn dĩ còn định cãi nhau thêm vài câu với Từ Dữu Trân, nhưng trong người cứ thấy không thoải mái, Liêu Tư Thầm thật sự không còn tâm trạng để đôi co, nên chỉ trò chuyện qua loa vài câu rồi cúp máy.

Mãi đến lúc này, Liêu Tư Thầm mới chậm chạp nhận ra trên tủ đầu giường có đặt thuốc —— không biết ai mua, có thể là quản gia và dì giúp việc, cũng có thể là Trần Vũ Trùng.

Nhắc đến Trần Vũ Trùng, Liêu Tư Thầm không thể tránh khỏi hồi tưởng lại ký ức đêm qua.

Trường hợp tối hôm qua khiến trên mặt cô không tự giác mà đỏ bừng lên, trong lòng lại cảm thấy một chút mất mát.

Dù sao thì như vậy cũng tốt, ít nhất điều đó chứng tỏ anh đối với cô cũng đủ tôn trọng — dù sự tôn trọng đó là vì lý do gì, có thể là do nhìn cô khó chọc, hay là sợ Liêu gia, nhưng cũng đủ rồi.

Tuy nhiên, Liêu Tư Thầm vẫn cảm thấy khó chịu.

Đối với sự khắc chế gần như là nghênh nhận của anh, cô cảm thấy không thoải mái, như thể toàn bộ quá trình của anh không phải là để tận hưởng mà giống như đang hoàn thành một nhiệm vụ đã được định sẵn.

So với việc nghi ngờ sức hấp dẫn cá nhân của mình, Liêu Tư Thầm càng muốn tin rằng Trần Vũ Trùng là một người có bản tính như vậy, là một quân tử lễ phép

Cô quyết định gọi video cho Liêu Quân Tâm, không muốn tiếp tục suy nghĩ về những điều khiến mình phiền lòng.

Video Call vừa kết nối được ba bốn giây thì đối phương đã ngay lập tức nhận cuộc gọi.

Liêu Quân Tâm xuất hiện rạng rỡ trên màn hình điện thoại, Liêu Tư Thầm chú ý quan sát phía sau cô — trang trí đơn giản, có vẻ như đang ở văn phòng.

Liêu Tư Thầm một tay cầm điện thoại, tay kia thì cầm lấy mấy mấy lọ thuốc bên cạnh, xem xét kĩ lưỡng.

“Sáng sớm gọi điện cho chị làm gì? Mỗi lần cái giờ này chị còn chưa dậy nổi, không thể nhận điện thoại của em.”

Liêu Tư Thầm nói xong liền cúi đầu xem đống đồ trong tay, từng món một.

Cái này là thuốc uống, cái này nhìn có vẻ không dùng là bao, cái này là thuốc bôi. Cái này cũng là thuốc bôi, cô xem qua một chút, không biết dùng chỗ nào?

Như thể ý thức được điều gì, Liêu Tư Thầm bỗng nhiên đỏ mặt.

Cô ngẩng đầu lên, gặp phải ánh mắt một lời khó nói hết của Liêu Quân Tâm.

Ở góc độ này, Liêu Quân Tâm chắc chắn không thể nhìn thấy những đồ vật trong tay cô, vậy thì ánh mắt này của em ấy là ý gì đây?

Liêu Tư Thầm vốn giỏi việc làm ra vẻ phô trương cùng đánh đòn phủ đầu, cô trợn mắt chất vấn Liêu Quân Tâm: “Chị hỏi em, sao em lại không chú ý đến chị?”

Liêu Quân Tâm nhìn thẳng qua màn hình điện thoại, trả lời: “Hôm qua chị không gọi cho ông, ông nói em gọi điện sang hỏi chị một chút.”

Liêu Tư Thầm ”a” một tiếng, theo tầm mắt của Liêu Quân Tâm nhìn qua, phát hiện váy ngủ trên người mặc gần như là qua loa, dấu hôn trên cổ vai nhìn không sót thứ gì.

Cô muốn đắp chăn lên che giấu, nhưng lại cảm thấy làm vậy quá mức giấu đầu lòi đuôi, nên chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo trừng trừng nhìn Liêu Quân Tâm. Vì ngượng ngùng, giọng nói của cô cũng có phần hàm hồ: “Trẻ con không cần nhìn.”

Nói xong, cô bang một cái, cúp điện thoại.

Cố tình lùi cuộc họp lại chỉ để tiếp đại tiểu thư – Liêu Quân Tầm: “……….”

Liêu Quân Tâm cũng mờ mịt, nhưng dần dần lại yên tâm.

Dù rằng vào buổi trưa hôm qua, khi rời khỏi Liêu gia, Liêu Tư Thầm cùng người đàn ông kia vẫn là dáng vẻ như quan hệ đang trên đà sụp đổ, nhưng hiện tại, nhìn qua thì có vẻ họ chung sống tương đối không tệ lắm.

Liêu Quân Tâm không có điểm mấu chốt gì, chỉ cần Liêu Tư Thầm vui vẻ là được. 

Liêu Tư Thầm ngày thường cũng thích vui chơi, nhưng đây là lần đầu cô gặp phải tình huống như vậy, thế mà lại để Liêu Quân Tâm gặp được. Cô cảm thấy xấu hổ đến mức muốn chạy tới tận Bắc Cực, mặt đỏ bừng lên.

Tất cả đều là lỗi của Trần Vũ Trùng!

Liêu Tư Thầm hoàn toàn không biết rằng mình đã vô tình đã tiếp cận được một phần schân tướng, thật sự là do Trần Vũ Trùng.

Cảm giác chân và eo của cô vẫn còn âm ỉ đau, mềm nhũn.

Liêu Tư Thầm xem như đã nhận ra, chuyện này tuy thú vị, nhưng cần phải tiết chế nhiều hơn.

Cô suy nghĩ một lát, rồi quyết định tối nay sẽ tìm Trần Vũ Trùng để nói chuyện, đề nghị họ chỉ làm chuyện này một lần mỗi tháng.

Đùi cũng đau, so với cảm giác của cô khi lần đầu học cưỡi ngựa không phân cao thấp. Cô tiếp tục nghiên cứu những thứ mình đang cầm, dùng tăm bông dính thuốc mỡ một cách cẩn thận, nhẹ nhàng chấm vào những nơi hơi đỏ.

Trần Vũ Trùng tính toán thời gian Liêu Tư Thầm nên thức dậy, sau khi đóng máy tính, anh mang một ít đồ ăn vào phòng ngủ chính.

Khi anh vào, không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa đi vào, cảnh tượng lọt vào mắt anh lúc đó chính là như này…

Trên giường, người mà đêm qua anh còn ôm vào lòng, hô hấp hai người triền miên quấn lấy nhau, bây giờ cô liền như vậy quang minh đại ngồi trên giường anh, nhíu mi, động tác thật cẩn thận, vốn dĩ váy ngủ không dài lắm bị kéo lên tận eo.

Trong nháy mắt đã đánh sâu một cú thật mạnh vào thị giác anh.

Gần như là trong nháy mắt, gân xanh trên tay Trần Vũ Trùng không thể kiềm chế mà nổi lên, anh nhíu chặt mày.

Thất thố trước mặt vợ, phải chịu phạt.

Nhưng không phải lúc này, hiện tại có chuyện quan trọng hơn.

Liêu Tư Thầm bị sự xuất hiện đột ngột của Trần Vũ Trùng làm giật mình, khi ánh mắt anh chạm vào cô, sự oán giận vừa rồi ngay lập tức lại nuốt xuống.

Bữa sáng, hoặc chính xác hơn là bữa trưa, trong khoảnh khắc này, tất cả đều trở nên không quan trọng.

“Bôi như này không đúng, để tôi giúp em.”

Trần Vũ Trùng nói một cách thản nhiên, như thể đó là chuyện hết sức bình thường, chỉ là hàm anh căng chặt cùng đôi môi mím lại, một chút cảm xúc ẩn giấu sâu trong anh vô tình lộ ra.

Anh liếm môi, cuối cùng không thể kiềm chế mà lộ ra một góc chân thật trong khuôn mặt lạnh lùng: “Vợ à.”

Khi nghe những lời này, Liêu Tư Thầm không chút phòng bị tay run lên một chút, làm rơi tăm bông dính thuốc lên khăn trải giường.

Ngay sau đó, không đợi Liêu Tư Thầm phản ứng lại, Trần Vũ Trùng đã cong lưng, không khỏi cúi người, tiến lại gần cô.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.