Tạ Tinh kín đáo quan sát Lôi Quang, lên tiếng khuyên nhủ: “Tiết chế đau thương, đợi khi vụ án kết thúc, Lôi Thắng sẽ tự mình đền tội trước họ.”
Miêu Tiểu Hồng và Lôi Miểu cùng nhau đỡ Lôi Quang về lại xe lăn.
Lôi Quang hỏi: “Pháp y Tiểu Tạ, thật sự là Lôi Thắng sao? Anh trai và cha tôi đối xử với hắn tốt như vậy, tại sao hắn lại làm thế? Có khi nào các người bắt nhầm người không?”
Tạ Tinh đáp: “Anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không bắt nhầm người tốt. Hắn có chiều cao phù hợp, có chìa khóa nhà họ Lôi, khắp nơi trong nhà đều có dấu vân tay của hắn. Chúng tôi còn tìm thấy một chiếc máy ghi âm trị giá hàng nghìn tệ của nhà họ Lôi tại tiệm thu mua đồ cũ. Chủ tiệm đã ghi lời khai, xác nhận chính hắn là người bán.”
Lôi Quang siết chặt nắm đấm, đập mạnh xuống xe lăn, nghiến răng nói: “Tên khốn này, tôi phải lột da hắn.”
Lôi Miểu lại bật khóc nức nở.
Tạ Tinh nói: “Lo hậu sự cho họ đi, khi nào rảnh thì qua chi cục lấy chìa khóa.”
Lôi Quang khó hiểu: “Chìa khóa gì?”
Tạ Tinh đáp: “Chìa khóa nhà họ Lôi.”
Lôi Quang ngồi trên xe lăn, cúi đầu thật sâu: “Cảm ơn pháp y Tiểu Tạ, cảm ơn cảnh sát, cảm ơn mọi người.”
Hoàn thành nhiệm vụ, Tạ Tinh rời khỏi nhà tang lễ, lên xe cảnh sát.
Lý Ký lo lắng hỏi: “Sao rồi? Hắn mắc bẫy chưa?”
Tạ Tinh đáp: “Không thể không mắc bẫy.”
Lý Ký hỏi: “Vì sao?”
Tạ Tinh nói: “Những kẻ dám làm vậy đều là con bạc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phap-y-xuyen-sach-thanh-doi-cung-nam-phu/2881805/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.