Có đôi khi một câu nói vô tâm, lại dễ khiến người ta động lòng nhất.
Hồng Đậu ngốc ngốc nhìn người nam nhân trước mắt, bộ dáng này, nàng cũng thật sự ngây người, một lát sau, nàng hỏi một vấn đề hết sức nghiêm túc, “Mắt ngươi có phải bị mù hay không?”
Vấn đề này đương nhiên không phải nàng hỏi chơi, mà bởi tuy rằng nàng biết là mình đẹp, nhưng cũng luôn luôn biết rõ địa vị của mình, nàng chỉ là nhân vật nữ số 3 trong tiểu thuyết này, đánh giá của những người khác đối với nàng chẳng qua đều là đẹp thì đẹp đó, lại khuyết thiếu linh khí, linh động thì không bằng Phương Tử Mạch, nhạy bén cũng không bằng Phượng Khuynh Liên, định nghĩa dung mạo nàng chẳng qua cũng chỉ là cái đẹp kiểu bình hoa.
Cho nên vừa nghe có người khen mình, phản ứng đầu tiên của Hồng Đậu chính là cảm thấy mắt hắn bị mù.
“Đôi mắt cô nương quả thực rất đẹp.” Nam nhân một tay chống cằm, hắn híp mắt, khuôn mặt tái nhợt mờ ảo dưới ánh trăng nở nụ cười khẽ, so với ánh trăng còn ôn nhu hơn, “Nếu là người mù mới có thể nhìn thấy được đôi mắt mỹ lệ như vậy của cô nương, vậy ta cũng tạm coi như một người mù đi.”
Đây là một lời nói rất mâu thuẫn và không hợp lý, nhưng cũng là lời nói cực dễ dàng khiến người ta động tâm.
Nhưng mặt già của Hồng Đậu lại mặt không đỏ tim không loạn, nàng lẩm bẩm một câu, “Nào có ai muốn làm người mù cơ chứ……”
“Cũng nào có ai lại nói người khen mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-co-ay-khong-online/1439670/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.