Rèm cửa tầng hai khẽ đập vào khung kính, hành lang im ắng đến mức nghe rõ cả tiếng gió. Tạ Xiễn tháo cà vạt, chậm rãi quấn quanh bàn tay. Những giọt máu dính lên vải, bám chặt, như thể hòa tan vào nhau.
Anh quay người, cổ áo mở rộng.
Ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ông nội đang đứng ở cửa phòng ngủ phụ. Ánh mắt hai ông cháu giao nhau. Tạ Xiễn không nói lời nào, xoay người đi về phía cầu thang.
Ông nội đột nhiên cất giọng: “Cứng đầu đến vậy, chẳng lẽ phải đợi mọi chuyện không thể cứu vãn nữa mới chịu mở lời?”
Tạ Xiễn khựng lại một chút, nghiêng đầu, nghiến chặt răng, vẫn không nói.
“Đối diện với lòng mình không phải điều gì xấu.” Ông lão dừng lại một nhịp rồi nói tiếp: “Chẳng qua là con không thể chấp nhận việc mình lại để tâm đến một cô gái mà trước giờ vốn không thích…”
Tạ Xiễn không nghe thêm nữa, trực tiếp bước xuống lầu.
Bàn tay quấn trong cà vạt siết chặt, từng giọt máu theo khe hở rơi xuống mặt sàn, để lại dấu tích.
Ông nội vẫn đứng yên tại chỗ, nhướng mày một cái.
“Hừ.”
Đàn ông mà.
Cứ cố chấp như vậy, rồi cũng sẽ có ngày phải nếm trái đắng.
–
Lúc đầu Châu Mạt còn tức giận, nhưng khi lao nhanh xuống tầng một, cơn giận lại tiêu tan dần. Cô vò nhẹ mái tóc, chào dì Châu rồi bước ra cửa.
Vừa định mở điện thoại gọi xe thì một chiếc xe đen dừng lại trước mặt. Chú Lâm bước xuống, im lặng mở cửa xe cho cô.
Châu Mạt khựng lại, hơi ngạc nhiên.
Giọng dì Châu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-hang-ngay-cau-ly-hon/2752091/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.