🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Giọng Tạ Xiễn hạ thấp đến mức gần như lạnh buốt: “Tôi bị cắm sừng?”

“Anh lên Weibo xem đi, tôi cúp máy trước đây.” Giọng nhà sản xuất lộ rõ vẻ căng thẳng, nghe ra được nguy hiểm đang len lỏi trong từng chữ của Tạ Xiễn, vội vàng ngắt máy.

Tiếng tút tút vang lên dứt khoát.

Tạ Xiễn thong thả xoay điện thoại trong tay, hỏi Vu Quyền: “Weibo có chuyện gì?”

Vu Quyền nhanh chóng cầm lấy máy tính bảng, mở Weibo lên. Thực ra, từ trước đến nay, thậm chí trước cả lần đầu Châu Mạt lên hotsearch, Tạ Xiễn chưa từng chạm vào mấy nền tảng như Weibo.

Điện thoại và máy tính của anh chỉ toàn phần mềm liên quan đến đầu tư tài chính. Ngoài ra chỉ có WeChat và tin nhắn anh dùng rất ít.

Cũng từ lúc về nước, Tạ Xiễn mới bắt đầu dùng WeChat.

Anh thậm chí còn chưa từng tự đăng nhập vào Weibo một lần nào. Trước giờ đều là Vu Quyền giúp anh làm việc đó,  cả việc xóa hotsearch liên quan đến Châu Mạt cũng do Vu Quyền xử lý.

Vì thế, Tạ Xiễn chỉ biết Châu Mạt bị chửi, nhưng chưa từng tận mắt thấy những lời công kích cay nghiệt từ dân mạng. Giờ đây, những từ khóa hotsearch xếp chồng chất lên nhau như sóng trào, nhiều đến mức đáng sợ. Vu Quyền lướt qua một lúc, đang suy nghĩ nên trình bày thế nào cho ổn.

Tạ Xiễn châm điếu thuốc, lạnh lùng hỏi: “Tại sao lại nói tôi bị cắm sừng?”

Vu Quyền khựng lại, nhìn chằm chằm vào những từ khóa đang nổi. Một hồi sau, anh đưa máy tính bảng cho Tạ Xiễn, “Tổng giám đốc Tạ, anh tự xem đi.”

Tạ Xiễn nhíu mày, nhận lấy.

Trên màn hình, các bài đăng hiện lên như thác lũ.

Đầy rẫy những cụm từ liên quan đến Châu Mạt.

#Tiêu Chân chủ động kết bạn WeChat với Châu Mạt#
#Tiêu Chân đến phòng Châu Mạt#
#Châu Mạt đã kết hôn#

Đây là ba chủ đề được nhắc đến nhiều nhất, kèm theo đó là những bình luận ác ý tràn lan:

“Châu Mạt đi chết đi.”
“Châu Mạt xấu vậy mà nam thần Tiêu cũng để mắt đến à?”
“Trời ơi, đã có chồng mà còn đi quyến rũ nam thần của tụi này, mất mặt chưa?”
“Chết tiệt, Tiêu Chân mà chủ động kết bạn WeChat với cô ta ư? Nói dối à? Cô ta có gì hấp dẫn chứ?”
“Chồng của Châu Mạt đâu rồi? Tôi muốn hát tặng anh bài Thảo nguyên bao la…”

Chỉ vài phút lướt đọc, Tạ Xiễn đã hiểu rõ mọi chuyện.

Vu Quyền đứng cạnh, nhỏ giọng giải thích: “Tin trên mạng đa phần là không đáng tin đâu, tổng giám đốc, anh đừng để bụng quá.”

Ba từ khóa này…

Cái tên Tiêu Chân thật chướng mắt, cực kỳ chướng mắt. Nhưng chính những bình luận của dân mạng mới là thứ khiến sắc mặt Tạ Xiễn lạnh đi. Anh nhìn chăm chú vào màn hình, ánh mắt cụp xuống, hỏi: “Bọn họ… có thể nói về cô ấy như vậy sao?”

Vu Quyền cẩn thận đáp: “Dạ… đúng vậy.”

Tạ Xiễn: “Hotsearch có người đẩy lên đúng không?”

Vu Quyền: “Tôi nghĩ là có.”

“Điều tra xem là ai to gan như vậy.” Tạ Xiễn trừng mắt nhìn dòng #Tiêu Chân chủ động kết bạn WeChat với Châu Mạt#, sau đó anh cầm điện thoại lên, vào lại cuộc trò chuyện với ông nội Tạ, tìm đến danh thiếp mà ông từng gửi.

Anh nhấn vào.

Thêm bạn.

Một hồi lâu.

Sắc mặt Tạ Xiễn càng lúc càng đen lại.

Vu Quyền dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc? Phu nhân… vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của anh sao?”

Ánh mắt dài và sắc lạnh như có băng tuyết của Tạ Xiễn quét thẳng qua.

Vu Quyền vội nói nhỏ: “… Tôi lắm lời rồi.”

Hotsearch trên Weibo vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, công ty Mộc Bản dẫu đã cố hết sức vẫn không đè nổi. Làn sóng chửi rủa từ người hâm mộ khắp nơi vẫn đang không ngừng đổ dồn về phía Châu Mạt, ép cô phải rút lui khỏi giới giải trí. Thành Anh bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể đăng một bài viết, giải thích sự việc tối hôm đó khi Tiêu Chân xuất hiện trước cửa phòng Châu Mạt.

Cô nói Tiêu Chân chỉ giúp mình mang cơm và thuốc, đó là sự thật, nhưng lại chẳng có ai chịu tin. Người hâm mộ của Tiêu Chân giận dữ la ó:

“Thôi đi, đừng tẩy trắng nữa được không?”

“Cô là cái thá gì mà dám sai Tiêu Chân mang cơm? Rõ ràng là con nhỏ diễn viên không biết xấu hổ nhà cô nắm được điểm yếu gì của anh ấy nên mới ép được người ta tới tận nơi.”

“Đúng rồi đó! Dù thế nào tôi cũng không tin Tiêu Chân thích con nhỏ đó, lại còn mang cơm với thuốc nữa. Hơn nữa, cô ta còn có chồng rồi! Cô ta dám à?”

“Bảo cô ta cút khỏi giới giải trí đi, cút đi! Cút ngay cho khuất mắt!!!!!!!”

“Tôi nhớ rõ lắm, Thành Anh cô từng là quản lý vàng mà? Vì một đứa diễn viên vô danh mà mất luôn cả thể diện sao?”

Lẽ ra không đăng thì còn đỡ, một khi Thành Anh đã đăng bài kia lên, chẳng những không giải vây được cho Châu Mạt, mà còn kéo luôn chính mình vào vũng bùn.

Châu Mạt lặng lẽ nhìn dòng tin tức tràn ngập trên Weibo. Cô gọi cho Thành Anh nhưng bên kia lại tắt máy. Thành Anh lúc ấy đang bị cấp trên triệu tập vào phòng họp.

Ban giám đốc của Mộc Bản lại một lần nữa gia tăng mức độ bất mãn với Châu Mạt.

Giữa Thành Anh và Châu Mạt, rõ ràng công ty đặt niềm tin vào Thành Anh nhiều hơn. Châu Mạt đến nay chưa mang lại bất kỳ giá trị lợi nhuận nào cho công ty, giờ còn kéo theo cả người quản lý vàng của họ cùng sa sút.

Cấp trên đưa ra tối hậu thư với Thành Anh: nếu chuyện này không được giải quyết trong vòng 24 giờ, Châu Mạt sẽ bị loại bỏ khỏi công ty.

Thành Anh vẫn luôn khẳng định mình có thể dẫn dắt Châu Mạt đi xa, rằng Châu Mạt có tiềm năng…

Nhưng ban giám đốc chẳng buồn nghe thêm. Nhìn Thành Anh, họ như đang nhìn một kẻ mộng tưởng. Cuộc họp kết thúc, cô không thể lay chuyển được ai.

Thành Anh rời phòng họp với tâm trạng nặng nề, mãi sau mới gọi lại cho Châu Mạt.

Châu Mạt bắt máy.

Giữa hai người là một khoảng lặng, chỉ nghe tiếng thở nặng nề bên đầu dây. Một lúc sau, Thành Anh mới nói: “Không sao đâu, rồi cũng sẽ qua thôi.”

Châu Mạt mỉm cười nhẹ: “Em biết. Chỉ là… chị đã phải vất vả quá rồi.”

Cô luôn tin vào bản thân, nhưng giờ đây quả thực có chút bất lực. Cô có thể chịu được tất cả, nhưng kéo người khác vào cùng, chưa từng là điều cô mong muốn.

Cô nói: “Em sẽ nhắn tin cho thầy Tiêu, hỏi xem anh ấy có thể ra mặt nói vài lời không…”

Dù sao trong hotsearch lần này, Tiêu Chân cũng là một người bị hại.

Thành Anh vừa định đồng ý, rồi lại khựng lại, nói: “Không cần đâu, thầy Tiêu đã đăng bài rồi.”

Châu Mạt lập tức vào xem, quả nhiên là Tiêu Chân vừa lên tiếng. Lời lẽ không dài, nhưng hoàn toàn đồng nhất với nội dung Thành Anh đã đăng trước đó.

Tiêu Chân rất ít khi tự mình viết gì trên Weibo. Anh thường chỉ hợp tác cùng studio để quảng bá, xong xuôi là tài khoản lại im lìm, có khi ba bốn tháng mới xuất hiện một lần.

Đây là bài viết tự đăng đầu tiên trong hơn một năm qua.

Tiêu Chân: Việc chủ động kết bạn với Châu Mạt là yêu cầu công việc. Còn chuyện đưa cơm và thuốc, khi đó quản lý của cô ấy đang bận, tôi tiện tay giúp, đưa xong lập tức rời đi.

Bài đăng nhanh chóng leo lên top hotsearch.

#Thông báo của Tiêu Chân# Tôi biết mà, nam thần của tôi sao có thể để mắt tới loại người như Châu Mạt, suýt nữa thì sợ chết khiếp!
#Thông báo của Tiêu Chân# May quá, cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra.
#Thông báo của Tiêu Chân# Nam thần bao nhiêu năm qua vẫn trong sạch, làm sao có thể dính dáng tới một người đã có chồng, lại còn là diễn viên hạng mười tám?
#Thông báo của Tiêu Chân# A a a cuối cùng thức đêm cũng chờ được tuyên bố, nam thần của tôi vẫn trong sạch, vẫn không bị con nhỏ xấu xí đó làm vấy bẩn!

Hừ.

Trong sạch thì vẫn là trong sạch, nhưng danh tiếng của Châu Mạt thì vẫn bị bôi đen. Dẫu vậy, có lời giải thích ấy vẫn còn hơn không, ít nhất, cô không còn bị chửi là “gãi đ.ĩ quyến rũ Tiêu Chân”.

Nhưng phần lớn dân mạng vẫn không ưa Châu Mạt, kẻ chưa ra mắt đã mua hotsearch liên tục, diễn viên hạng mười tám không danh tiếng.

Họ đổ hết mọi lần hotsearch lên đầu cô, cho rằng cô bất chấp thủ đoạn để nổi tiếng, nhất quyết bám lấy Tiêu Chân.

Dù nói thế nào, họ vẫn cho rằng Châu Mạt đáng chết.

Thành Anh đọc xong, thở dài: “…Xem như bùn đều tạt hết vào em rồi.”

Châu Mạt ngồi khoanh chân, nhìn dòng tin tức, đáp lại: “Ít ra… mọi người đều được minh oan rồi. Trong giới có ai giải quyết được mọi việc không chị.”

“Có chứ.” Thành Anh nghe vậy thì sực tỉnh, “Nhưng người đó đắt lắm. Một tin gần cả triệu.”

Châu Mạt kinh ngạc: “Đắt thế sao?”

Cô…

Thật nghèo quá đi mất.

Thành Anh đáp: “Đúng thế, đắt lắm. Em không mua nổi, chị cũng chẳng với tới.”

Rồi cô nói thêm: “Chi bằng… em thử nhờ chồng mình xem?”

Châu Mạt bình thản: “Em làm gì có chồng.”

“…”

Vừa dứt lời, trên màn hình điện thoại của Châu Mạt đột ngột hiện lên một chấm đỏ, có người gửi lời mời kết bạn. Cô chạm vào xem.

“Tạ Xiễn yêu cầu thêm bạn” [Nhấn xem]

Hả?

Châu Mạt dường như cảm thấy môi mình nóng bừng lên. Theo phản xạ, cô lập tức thoát ra.

Bỏ qua.

Chắc người ta thêm nhầm.

Tập đoàn Tài chính Hằng Viễn

Vu Quyền cầm tập tài liệu nóng hổi vừa được in ra, gõ cửa bước vào phòng làm việc. Tạ Xiễn đang xắn tay áo, cúi đầu xem biểu đồ phân tích.

“Tổng giám đốc Tạ, đã điều tra ra rồi.” Vu Quyền đặt tập tài liệu xuống bàn.

Tạ Xiễn khẽ ngẩng mắt liếc qua, khẽ ừ một tiếng, rồi cầm bút máy tiếp tục vạch lên biểu đồ. Một giây sau…

Anh cầm điện thoại lên, mở WeChat.

Trên màn hình…

Người phụ nữ đó vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của anh.

Ánh mắt Tạ Xiễn lạnh lẽo hẳn, anh ném cây bút xuống, nói: “Đặt vé, tôi về nước.”

Vu Quyền khựng lại: “Tổng giám đốc, còn hai đối tác nữa chờ gặp anh.”

“Bảo họ đến Kim Đô gặp tôi.” Tạ Xiễn cầm lấy điếu thuốc, thản nhiên nói. 

Vu Quyền đáp một tiếng, liếc sang điện thoại trên bàn, thở dài, rồi quay người rời khỏi.

Hồng nhan họa thủy.

Mười mấy tiếng sau, tại sân bay quốc tế Kim Đô, Tạ Xiễn khoác áo vest trên vai, đi phía trước, Vu Quyền kéo vali theo sau.

Bên ngoài, chú Lâm đang đợi sẵn với chiếc Mercedes đen.

Vu Quyền cúi người mở cửa, Tạ Xiễn ngồi vào, cònVu Quyền lên ghế phụ. Tạ Xiễn nới cổ áo sơ mi, tựa người ra sau, khẽ nhắm mắt.

Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh.

Vu Quyền ngồi lướt Weibo trên máy tính bảng.

Xem được một lúc, anh dừng lại, giơ màn hình lên: “Tổng giám đốc, thầy Tiêu, Tiêu Chân vừa đăng bài đính chính rồi.”

Nghe đến tên Tiêu Chân, Tạ Xiễn mở mắt.

Đôi mắt hẹp dài nheo lại: “Đính chính gì?”

“Anh ấy nói không có quan hệ gì với phu nhân cả, chỉ là tiện tay mang cơm với thuốc thôi.”

Tạ Xiễn nhếch môi: “Thế à?”

Đó là vì lúc đó có anh ở đó. Nếu anh không có mặt… ai biết được Châu Mạt có cho hắn vào hay không? Khi ấy, anh thực sự bị cắm sừng rồi còn gì.

Tạ Xiễn nhíu mày.

Bị cắm sừng…?

Sắc mặt anh tức khắc trầm xuống.

Vu Quyền thấy sắc mặt Tạ Xiễn thay đổi, không khí trong xe lập tức bị đè nén. Anh im bặt, không dám mở miệng nữa.

Chú Lâm thì âm thầm liếc qua gương chiếu hậu nhìn Tạ Xiễn một cái.

Trong lòng nghĩ: Phu nhân…? Là chỉ cô Châu sao?

Chiếc Mercedes đen lăn bánh vào biệt thự, đỗ lại trước cửa. Chú Lâm xuống xe mở cốp lấy hành lý cho Tạ Xiễn. Tạ Xiễn vẫn khoác áo vest trên vai, sải bước lên bậc thềm.

Vừa mở cửa, cảnh đầu tiên anh thấy, Châu Mạt đang ngồi khoanh chân trên ghế sofa, trò chuyện cùng ông nội Tạ.

Cô mặc chiếc quần short đen, áo cổ V đen ôm sát, đôi chân dài trắng đến chói mắt, vắt chéo đầy tùy ý. Tạ Xiễn bước chân vào, khựng lại một nhịp, rồi siết mặt, lạnh lùng tiến vào trong nhà.

Châu Mạt cùng ông nội Tạ đồng loạt ngẩng đầu nhìn người đàn ông lẽ ra còn đang công tác một tuần nữa, lại đột nhiên xuất hiện trước cửa.

Cả hai đều ngỡ ngàng, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Dì Châu tiến lên nhận lấy áo khoác và hành lý của Tạ Xiễn, trao đổi ánh mắt với chú Lâm. Tạ Xiễn kéo nhẹ cà vạt, rồi đi thẳng lên lầu.

Khi ngang qua chỗ Châu Mạt, anh thấp giọng nói: “Lên đây, tôi có chuyện muốn nói.”

Châu Mạt chớp mắt.

Cô hơi ngẩn người. Ông nội khẽ đẩy vai cô, nói: “Lên đi, chắc là chuyện công việc.”

Chuyện Châu Mạt bị cư dân mạng tấn công, ông đã nghe qua, nhưng thấy cô không nhắc tới, ông cũng không tiện hỏi, ông chỉ lặng lẽ quan sát.

Châu Mạt khẽ “vâng” một tiếng rồi bước theo sau.

Cầu thang vốn đã hẹp, lại không gian kín, hai người một trước một sau, tiếng bước chân vang vọng lẫn nhau, gần đến mức khiến tim Châu Mạt rối bời.

Tạ Xiễn đi thẳng vào thư phòng.

Khi Châu Mạt bước vào, anh đang đứng bên cạnh bàn, tựa nửa người vào mép bàn. Vừa thấy cô vào, yết hầu anh khẽ động, lộ ra chút căng thẳng.

Ngón tay anh ấn nhẹ lên một tập tài liệu, đẩy về phía cô.

Châu Mạt không bước lại gần, chỉ đứng cách đó khoảng một mét: “Đây là gì?”

Đơn ly hôn sao?

Ồ.

Ngón tay Tạ Xiễn ấn mạnh hơn, ánh mắt cũng dần thêm phần căng thẳng. Anh nói: “Là thông tin về người đã bôi nhọ em. Muốn lấy không?”

“Lại đây, hôn anh một cái.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.