Nơi góc tường cung điện đen thẳm, nàng dùng sức đẩy Hạ Lan Lăng ép vào tường, vẻ mặt yếu đuối như muốn khóc: “Ca ca, huynh sợ yêu muội sao?”
…Hửm? Sao lại cảm thấy sai sai? Chẳng lẽ nàng thật sự định học y như tiên cô trong sách?
Lâm Táp Táp là đại tiểu thư, là người có lòng kiêu ngạo và biết giữ thể diện.
Nhưng rồi nàng lại nghĩ đến cảnh mình chết thảm, bị linh lực đánh bay, rồi ngã xuống tan xương nát thịt… Nàng lại thấy —— mình có thể uốn thì uốn, mặt mũi… lúc cần thì cũng có thể không cần.
Lâm Táp Táp tính tình nóng vội, đã học được là phải áp dụng liền. Nàng định khi trời tối sẽ đến tìm Hạ Lan Lăng để gọi “ca ca” thử xem.
Vừa nghĩ tới đây, ánh sáng trước mắt chợt lóe —— có người đột nhiên gỡ quyển sách khỏi mặt nàng.
Ánh sáng trời rọi xuống khuôn mặt Lâm Táp Táp, khiến nàng nhất thời không mở nổi mắt.
Trong mơ hồ, nàng thấy dáng người cao gầy trong bộ y phục trắng, gương mặt tuấn tú như họa đang rũ mắt nhìn quyển sách trong tay.
Thật là nghĩ gì đến đó. Thiên đạo giúp ta rồi.
Lâm Táp Táp bắt đầu đi tìm... một bức tường.
Ngoài cha mình ra, Lâm Táp Táp chưa từng tiếp xúc nhiều với nam nhân, càng không biết phải làm sao để chiếm được trái tim họ.
Giờ thì khác rồi, nhờ có thoại bản chỉ dạy, sách viết thế nào thì nàng định làm y như thế. Chỉ tiếc hiện tại không phải ban đêm, bên hồ cũng chẳng có bức tường cung điện nào để nàng đẩy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716471/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.