Biết nhau mười năm, đây là lần đầu tiên Lâm Táp Táp đến chỗ ở của Hạ Lan Lăng. Bước vào viện rộng, tai vang lên tiếng kiếm ngân rung động, thứ nàng thấy chỉ là tàn ảnh áo trắng lướt qua.
Hắn đang luyện kiếm.
Là đại đệ tử của kiếm thần, kiếm pháp của Hạ Lan Lăng thường được người ta ca tụng. Lâm Táp Táp từng nghe rất nhiều, nhưng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến. Giờ được thấy tận nơi, Lâm Táp Táp rùng mình, kiếm khí ngút trời khiến nàng vừa run sợ vừa phấn khích.
Như thể một con rồng bạc đang tung hoành nơi chín tầng mây, rồi đột nhiên lao thẳng xuống mặt đất, hướng thẳng về phía nàng. Nàng nghe được tiếng rồng ngâm du dương, cơn gió lốc cuốn tới khiến nàng vô thức nhắm mắt.
“Lâm sư muội?” Một giọng nam trầm thấp bất ngờ vang lên sau lưng.
Lâm Táp Táp mở mắt, quay đầu lại — con rồng bạc đã cuộn quanh phía sau Hạ Lan Lăng, nam nhân vẫn trong bộ y phục trắng muốt như ngàn năm không đổi. Vì luyện kiếm nên hắn cởi bỏ ngoại bào, chiếc áo dài tay hẹp viền tay bằng kim tuyến bung ra vài khuy, trên vai thêu họa tiết to cỡ lòng bàn tay, khí chất cao quý. Kỳ lạ là hôm nay trang phục hắn và nàng lại cực kỳ ăn ý.
“Cái kia là?” Lâm Táp Táp đưa mắt nhìn con rồng bạc sau lưng hắn.
Hạ Lan Lăng khẽ nâng cổ tay, rồng bạc biến mất, hóa thành một thanh kiếm tuyết trắng: “Mẫn Thiên, kiếm của ta.”
Quá bá đạo, cả hình dáng lẫn tên kiếm đều khí thế ngút trời.
Hạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716473/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.