“Chuẩn luôn, đặc biệt là với sư muội đó, mỗi lần nói chuyện với muội ấy đều dịu dàng nhỏ nhẹ, cứ như sợ làm muội ấy giật mình ấy.”
“Ta chưa từng thấy sư phụ dịu dàng với ai đến thế đâu.”
“Còn nói gì nữa, đối với tiểu sư muội thì càng khỏi bàn — vừa làm cha vừa làm mẹ, mà đứa con gái này thì lại không chịu nghe lời, ta còn thấy tông chủ vất vả thay cho ổng.”
Nói đến đây, mọi người đều im lặng, ngay cả Lâm Táp Táp cũng khựng bước lại, không biểu cảm, ẩn mình trong bóng tối.
Rồi nàng nghe thấy có người nói: “Thật ra thì Lâm Táp Táp cũng đáng thương lắm, mẹ ruột mất sớm, tính tình chua ngoa chẳng qua là vì lòng tự tôn quá mạnh thôi. Nói cho cùng thì là không ai dạy dỗ đàng hoàng.”
“Tông chủ chẳng dạy nàng ta đủ à? Rõ ràng là nàng ta bướng bỉnh không chịu nghe lời, ỷ vào thân phận mà tác oai tác quái, suốt ngày bắt nạt người khác.”
“Mọi người đừng nói nữa.” – Lạc Thủy Vi bỗng lên tiếng.
Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng trong tai Lâm Táp Táp lại có một cảm giác tàn nhẫn vô hình, như một sự thương hại giả vờ vô tội, nàng ta nói:
“Lâm sư muội từng nói với muội, rằng sư nương chỉ là đang ra ngoài du ngoạn thôi, rồi sẽ có một ngày trở về.”
“Vi Nhi à, muội ngây thơ quá, con nhỏ đó chỉ vì sĩ diện nên mới nói dối muội thôi.”
“Ta hỏi mấy người, có ai từng thấy Nam Lĩnh phu nhân quay về chưa?”
“Ta là một trong những người nhập tông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716476/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.