Nàng cố gắng vùng khỏi sự khống chế của Phong Khởi, nhưng hắn sợ nàng sẽ động tay với Lạc Thủy Vi, nên ngón tay càng siết chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng, như thể muốn bẻ gãy nó.
Bất chợt, Phong Khởi lên tiếng, giọng điềm tĩnh mà sắc lạnh: “Ngươi đã từng nghĩ đến chưa… vì sao sư nương bao nhiêu năm qua không trở về Vân Ẩn Tông?”
Lâm Táp Táp không cần suy nghĩ, bật thốt:
“Mẫu thân ta muốn về thì về, không muốn thì không về! Bà ấy vẫn còn sống, không có chết! Hôm nay các ngươi dám nói những lời đó, ta nhất định sẽ nói với phụ thân, bảo người đuổi hết các ngươi ra khỏi tông môn!”
Lời vừa dứt, sắc mặt đám người xung quanh bắt đầu biến đổi, có chút hoảng sợ.
Chỉ có Phong Khởi cười lạnh, thiếu niên tuấn mỹ môi mỏng hơi cong lên:
“Đừng có vu oan, ta đâu có nói sư nương đã chết.”
“Ta chỉ đang hỏi ngươi, có bao giờ nghĩ đến lý do vì sao sư nương không trở lại không?”
Đôi mắt hắn phản chiếu gương mặt của Lâm Táp Táp, hắn hơi nghiêng người, kéo gần khoảng cách, nụ cười vẫn mang theo vẻ ác ý rõ rệt:
“Ngươi nói xem, có khi nào là… sư nương không muốn trở về?”
“Vì sao bà ấy không muốn trở lại chứ?”
Phong Khởi từng chữ từng lời rót vào tai nàng: “Vì bà ấy đã sinh ra một đứa con gái ngang ngược độc ác, không thể chịu nổi tính cách của ngươi, chán ghét đến cực điểm nên mới kiếm đại một cái cớ để bỏ đi không trở lại…”
Những lời này thật quá độc địa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716477/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.