“Sư tỷ…” Phong Khởi cụp mắt xuống, trong niềm vui xen lẫn chút u uất trong lòng.
Hôm qua hắn bị Lâm Táp táp chọc giận, suýt nữa không khống chế được ma khí mà phát điên. Có lẽ vì hắn luôn giả vờ ngoan ngoãn quá mức trước mặt Lạc Thủy Vi, nên khi hắn toàn thân sát khí bức lui các đồng môn vây quanh, lo sợ làm tổn thương đến nàng ta, hắn quay đầu đi tìm thì lại thấy Lạc Thủy Vi đứng cách hắn vài bước, thần sắc ngỡ ngàng. Hắn nhìn nàng, nàng lại lùi về phía sau.
Nàng… sợ hắn sao?
Phong Khởi siết chặt các ngón tay, hắn biết Lạc Thủy Vi có thể chưa thể chấp nhận bộ mặt thật của hắn, nhưng hắn không muốn cả đời mang mặt nạ sống trước mặt nàng.
Môi khẽ mấp máy, những lời định nói còn chưa kịp thốt ra, thì bên cạnh có một bóng người thoáng qua, Lạc Thủy Vi đã chạy mấy bước về phía trước, “Lăng Sư huynh!”
Hạ Lan Lăng vừa từ phòng Lâm Táp Táp bước ra.
Nam nhân một thân bạch y thanh nhã, khí chất cao quý, giữa trán ẩn hiện pháp ấn đỏ tươi, trông có vẻ đang lơ đãng suy nghĩ gì đó. Nghe thấy tiếng Lạc Thủy Vi, hắn khựng lại, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn, khẽ mỉm cười dịu dàng: “Sư muội.”
Lạc Thủy Vi chạy tới bên hắn, trái tim vốn bình lặng vì nụ cười kia mà khẽ rung động, dần quên mất phía sau còn có Phong Khởi.
“Sư huynh tới để truyền linh lực cho Đại tiểu thư sao? Nghe nói nàng ấy bệnh rồi, giờ thế nào rồi?” Từ sau lần bị xúc phạm, Lạc Thủy Vi luôn gọi Lâm Táp Táp là “Đại tiểu thư” trước mặt Hạ Lan Lăng, khiến mỗi lần nghe đến, Hạ Lan Lăng lại nhớ đến vẻ ngang ngược của nàng hôm đó.
Hắn hơi nhíu mày, nhàn nhạt đáp: “Không sao cả.”
Giọng điệu không thể phân biệt là tốt hay xấu, chẳng rõ vui hay ghét.
Lạc Thủy Vi cúi đầu, giọng vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ, “Chuyện hôm qua…”
Nàng ta định cảm ơn vì hắn đã giúp đỡ, nhưng vừa định nói thì đồng tử đột nhiên co lại — nàng phát hiện tay Hạ Lan Lăng dưới ống tay áo khẽ lộ ra. Bàn tay vốn nên trắng trẻo đẹp đẽ, giờ đây lại đầy dấu răng, vết máu còn chưa khô, rõ ràng là vết thương mới.
“Sư huynh, tay huynh…” Giọng nàng ta có chút run, đưa tay định kéo tay hắn.
Chưa kịp chạm tới, cửa phòng lại mở ra, Sở Ưu tựa người bên khung cửa, quét mắt nhìn quanh sân, rồi lạnh nhạt bảo với Phong Khởi: “Tiểu thư chỉ bảo một mình ngươi vào.”
Phong Khởi không nói một lời, quay đầu nhìn Lạc Thủy Vi. Lạc Thủy Vi cắn chặt môi, mắt vẫn chăm chú nhìn tay Hạ Lan Lăng, còn Hạ Lan Lăng thì lại dời mắt sang nhìn Phong Khởi.
Nhận thấy ánh nhìn của Hạ Lan Lăng, Phong Khởi khẽ giao ánh mắt với hắn vài giây rồi lập tức né tránh, bầu không khí kỳ dị khó tả.
Khi hắn bước chân vào phòng Lâm Táp Táp, hắn vẫn không nghe thấy câu gọi lo lắng “A Khởi” từ Lạc Thủy Vi.
Cứ như thể, khi đã có người quan trọng hơn, nàng sẽ không còn nhìn thấy hắn nữa.
Khuê phòng của Lâm Táp Táp rất rộng, sự tinh tế của nàng không chỉ thể hiện qua y phục mà còn cả ở cách bày biện những vật dụng đắt tiền trong phòng.
Vừa bước vào cửa, hương thơm dịu nhẹ đã lan tỏa trong không khí, mùi hương này giống hệt hương trên người của Lâm Táp Táp — rất dễ chịu, nhưng Phong Khởi lại không hề thích.
“Đúng là khách quý hiếm thấy.” Giọng Lâm Táp Táp vang lên từ sau tấm bình phong sơn mài, lười biếng lại có phần mệt mỏi.
Không có lời châm chọc hay lạnh nhạt như tưởng tượng, thấy Phong Khởi đứng im lặng ngoài bình phong không nhúc nhích, nàng khẽ gọi: “Phong Sư đệ, vào đi nào.”
Phong Khởi vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bức tranh bạch liên – hồng lý trên bình phong, cảnh giác nói: “Ta đứng đây là được rồi.”
“Sao vậy?” Một tiếng cười khẽ từ trong phòng truyền ra, “Chẳng lẽ ngươi sợ ta ăn thịt ngươi sao?”
“Người cần đề phòng, hẳn là ta mới đúng.” Lâm Táp Táp rất tự biết mình, nói toàn lời thật lòng: “Ta thật sự lo có ngày ngươi nhịn không nổi, sẽ bóp ch ết ta mất.”
Nói xong, nàng còn khởi động trận pháp phòng ngự trong phòng, đó là trận pháp do Lâm Phù Phong bố trí, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở trong đó, thì dù là tu sĩ kỳ Đại Thừa cũng chẳng làm gì được nàng.
“Vào đi.” Lâm Táp Táp lại gọi, “Chúng ta nói chuyện đàng hoàng một chút.”
“Ta không có gì để nói với ngươi cả.”
Phong Khởi nhíu mày đầy chán ghét, lời nói càng lúc càng khiến Lâm Táp Táp bốc hỏa: “Ta đến đây là vì không muốn sư tỷ phải lo lắng. Chuyện hôm qua, ta không hề hối hận. Nếu ngươi vẫn còn tức, thì cứ để trưởng lão chấp pháp đánh thêm ba mươi roi nữa cũng được. Nhưng ta cảnh cáo ngươi, đừng có chọc vào sư tỷ của ta nữa.”
Bằng không, hắn sẽ không chỉ đơn giản là "bóp ch ết" nàng — mà là khiến nàng sống không bằng chết.
Mùi hương quá ngọt trong phòng khiến hắn càng ngửi càng thấy bực bội. Phong Khởi thích mùi thơm thoang thoảng của xà phòng trên người Lạc Thủy Vi hơn — như chính tính cách dịu dàng vô hại của nàng, khiến người ta vừa ngửi đã cảm thấy sát khí được xoa dịu.
Giờ phút này, hắn lại bắt đầu… nhớ nàng ấy rồi.
Lúc này, nàng ấy đang đứng chờ ngoài cửa, nóng lòng đợi hắn đi ra, hay đã rời đi cùng với Hạ Lan Lăng rồi?
Nghĩ đến đó, sắc mặt Phong Khởi càng thêm u ám, cất bước đi ra ngoài. Khóe mắt chợt bắt được thứ gì đó bay vút tới, “bốp” một tiếng nện ngay bên chân hắn, tro hương tung bay, mùi thơm càng thêm nồng nặc.
“Giỏi thật đấy, Phong Khởi. Ta ở đây nói chuyện tử tế với ngươi, ngươi thật sự tưởng mình là nhân vật ghê gớm lắm à!”
Tính nóng của Lâm Táp Táp cuối cùng cũng bùng phát, nàng giận dữ mắng: “Ngươi không soi lại bản thân xem là thứ gì, có tư cách gì mà cảnh cáo ta? Hôm nay ta nói trắng ra: nếu ngươi dám bước chân ra khỏi cửa, ta dám ép Lạc Thủy Vi vào Tông Ngục, đánh cho chết bằng loạn côn. Cứ để xem phụ thân ta sẽ đứng về phía ai!”
Một tràng uy hiếp hung hăng khiến Phong Khởi khựng lại, thậm chí vén rèm bước vào trong, đi thẳng ra sau bình phong.
“Lâm Táp Táp! Nếu ngươi dám động đến sư tỷ, ta thề sẽ không tiếc bất cứ giá nào để hủy diệt cả Vân Ẩn Tông!” Phong Khởi mặt đầy sát khí lao vào, nếu không phải bị trận pháp ngăn lại, hôm nay hắn đã ra tay gi3t chết nàng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.