Thế này thì đúng là chẳng thể phân cao thấp.
“Được rồi.” Lâm Táp Táp nói, “Ta theo dõi huynh là lỗi của ta, nhưng huynh suýt giết ta đấy nhé. Ta phản kháng là để tự vệ, chẳng phải chính ta cũng giúp huynh giành lại quyền kiểm soát thân thể từ tay Nghiệp Sát sao? Như thế tính ra là huề rồi, đúng không?”
“Làm sao mà huề?” Hạ Lan Lăng vẫn không chịu nhường. Lúc này hắn không chỉ đau ở ngực, mà cả eo lẫn má đều âm ỉ — giống như bị ai đó đá mấy cú rồi còn bị tát vài cái lúc đang hôn mê.
Nhìn vết giày in trên gấu áo, Hạ Lan Lăng còn gì không hiểu? Hắn chống tay ngồi dậy một cách chậm rãi, giọng nói bình tĩnh nhưng ẩn chứa nguy hiểm, “Chẳng lẽ ta nên cảm ơn muội, vì lúc ta hôn mê muội không nhân cơ hội giết luôn?”
Lâm Táp Táp quả thực đã cứu hắn, nhưng cũng không phải hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt. Nàng cứu người mà trong lòng vẫn mang hận, vừa đấm vừa đá, đúng là căm ghét hắn tận xương tủy.
Lâm Táp Táp hơi hối hận vì lúc nãy ra tay quá nặng, có chút chột dạ quay mặt đi, nhưng lại bị Hạ Lan Lăng túm cằm kéo lại.
Ánh mắt giao nhau, đôi mắt đẹp của người đàn ông tối sầm và lạnh lẽo, đôi môi mỏng khẽ mở, nhắc nhở nàng: “Muội có phải còn quên mất một chuyện, là muội vừa mới biết bí mật lớn nhất của ta.”
“Cứu ta?” Hắn nghiêng người áp sát về phía Lâm Táp Táp, cúi đầu, hàng mi dài che khuất ánh mắt, giọng điệu chậm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716490/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.