Mi mắt Hạ Lan Lăng khẽ run, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn nàng, “Cứ như thế đã tin ta rồi?”
“Dư thừa, ta không tin huynh, chẳng lẽ đi tin cái tên tiểu phế vật Phong Khởi kia à?” Lâm Táp Táp vô thức nói ra lời thật trong lòng, dù gì trong sách, trận cổ ở Ngôi Sơn này cũng là do Hạ Lan Lăng chậm rãi nghiền ngẫm mà phá ra.
Bên tai truyền đến mấy tiếng cười khẽ, Lâm Táp Táp ngoảnh đầu, liền thấy Hạ Lan Lăng không biết vì sao mà khẽ cong môi nở nụ cười.
Hắn nhìn qua ôn hòa hữu lễ, nhưng kỳ thực chẳng mấy khi cười, lúc này khóe môi nhếch lên, đồng tử đen tuyền ánh lên vài phần rạng rỡ, mày mắt giãn ra, dung nhan cũng vì vậy mà trở nên nhu hòa, dưới ánh pháp ấn đỏ thắm, càng thêm tuấn mỹ vô song, khiến người không khỏi lòng dậy sóng xuân.
“Được.” Dưới ánh nhìn sửng sốt của Lâm Táp Táp, hắn khẽ gật đầu, thanh âm trầm thấp, “Ta sẽ tận lực.”
Quả là quá khiêm tốn.
Lâm Táp Táp nghĩ, thân là nam chính được thiên đạo khí vận che chở, không có chuyện hắn không làm được, chỉ có điều hắn có muốn làm hay không thôi. Hễ là chuyện hắn muốn làm, ắt sẽ thành công.
Thế nhưng cũng không biết là nàng suy nghĩ quá đơn giản, hay là trong sách đã thổi phồng sự lợi hại của Hạ Lan Lăng quá mức, sự thật là: đến tận đêm khuya mà cả bọn vẫn còn bị vây khốn trong trận pháp, không hề có manh mối phá trận. Trong khoảng thời gian ấy, bọn họ đã thử đủ loại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716501/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.