Lâm Táp Táp vừa mở miệng đã đầy cát bụi, chẳng để hắn nói xong, trực tiếp nhổ một bãi đầy ghét bỏ: “Phì—!”
Gió càng lúc càng lớn, Lạc Thủy Vi loạng choạng ngã ngồi trên đất, bên người không có ai, thân ảnh dần bị lá khô bao phủ, giờ muốn đến cứu cũng đã không kịp nữa.
Không xa lắm, ánh sáng chói lòa bùng lên.
Lâm Táp Táp dùng giao sa che nửa mặt, híp mắt đầy lo lắng nhìn về phía Hạ Lan Lăng.
Qua khe hở giữa những tán lá, nàng thấy hắn khép hai ngón tay, điểm vào mi tâm, pháp ấn đỏ sẫm trên trán dần dần phát sáng, linh lực màu máu đang từ pháp ấn tràn ra, quấn lấy cánh tay hắn.
Lâm Táp Táp chấn kinh, vội nhắm chặt hai mắt lại — nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao Hạ Lan Lăng lại lựa chọn hủy trận…
—Bởi vì hắn định mượn sức của Nghiệp Sát!
Nghiệp Sát là thiên ma, nhưng cũng là sinh linh do thiên địa hóa sinh. Lực lượng của nó chính là thiên đạo không che đậy, có thể nghiền nát vạn vật.
Xem ra — bọn họ sắp được rời khỏi đây rồi.
Lâm Táp Táp nhắm chặt hai mắt, thị giác bị che lấp, thính giác lại càng thêm nhạy bén. Bên tai ngoài tiếng lá cây rung lên rào rạt hỗn loạn, còn xen lẫn cả tiếng tim đập của chính mình.
Thình thịch, thình thịch—
Lâm Táp Táp cắn nhẹ môi, chẳng hiểu vì sao trong lòng chẳng chút vui mừng, ngược lại còn có chút bất an, lo sợ.
Trong đầu nàng chỉ toàn là hình ảnh Hạ Lan Lăng lơ lửng giữa không trung. Nàng không ngừng nhớ lại khoảnh khắc hắn điểm ngón tay vào pháp ấn trên trán, dưới linh lực máu đỏ quấn quanh, gương mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, tựa như đang chịu đựng một nỗi đau dữ dội, vô tận.
Không được!!
Một niệm vừa động, Lâm Táp Táp chưa kịp bước đã bị Phong Khởi nắm lấy cánh tay. Hắn chỉ vô thức mà hành động, đến lúc nhận ra chính mình cũng hơi ngẩn ra, nhắm mắt hỏi: “Ngươi định đi đâu?”
“Buông tay, ta phải đi giúp huynh ấy.” Lâm Táp Táp không kịp giải thích, vung tay hất mạnh hắn ra, chỉ để lại một câu như vậy rồi lập tức xông thẳng vào làn gió và sương mù mù mịt.
Phong Khởi giơ tay áo che mặt, mãi mới gắng mở được mắt, chỉ kịp thấy Lâm Táp Táp bị mưa lá nuốt chửng.
—Toàn một lũ điên.
-
Lâm Táp Táp quả thật đã đúng.
Khi nàng với mái tóc rối bù chạy đến bên Hạ Lan Lăng, kiếm Mẫn Thiên đã cắm thẳng xuống đất, linh lực đỏ như tơ máu đã quấn quanh toàn thân hắn, đôi mắt hắn nhắm nghiền, bị giam trong vòng xoáy, đang kịch liệt giao chiến cùng Nghiệp Sát trong cơ thể.
Phải rồi… sức mạnh của Nghiệp Sát đâu phải dễ gì sử dụng. Một khi đã mượn lực thiên ma theo con đường tắt này, trái thiên nghịch đạo, chỉ cần sai sót một ly cũng có thể mất mạng.
“Cũng may huynh còn có ta…” Lâm Táp Táp thì thầm, hồi tưởng lại thủ pháp ngày hôm đó Hạ Lan Lăng từng dùng để trấn áp pháp ấn, nàng nhanh chóng kết ấn, điểm thẳng vào mi tâm của hắn, linh lực đổ vào cuồn cuộn không dứt.
Kỳ lạ thay, trên cổ tay nàng, hình xăm cá chép cũng khẽ phát sáng.
Xẹt xẹt—
—Là tiếng trận pháp rạn nứt và vỡ vụn.
Kiếm Mẫn Thiên hóa rồng gầm vang, lao vút xuống lòng đất. Theo một kích cuối cùng ấy, trận pháp cổ bị chôn sâu dưới đất vỡ nát như gương vỡ, hóa thành từng mảnh vụn ánh sáng lấp lánh.
Pháp ấn trên trán cũng dần tắt ánh sáng u ám, Hạ Lan Lăng chầm chậm mở mắt, thân thể mất sức ngả về sau rơi xuống. Cùng lúc ấy, Lâm Táp Táp vội vàng né tránh những mảnh vỡ bén nhọn, loạng choạng ngã vào lòng hắn.
Trong khoảnh khắc hoảng loạn, mặt nàng gần như áp sát vào mặt hắn, ánh mắt kinh ngạc chạm phải đôi đồng tử sâu thẳm, u tối của hắn. Hơi thở giao hòa, nàng bất giác vòng tay ôm lấy cổ hắn, không biết trong lòng nghĩ gì, vậy mà lại… vùi mặt vào hõm cổ hắn.
Suýt chút nữa là hôn trúng rồi.
Linh quang phủ khắp núi rừng, náo động trong chớp mắt rồi nhanh chóng trở lại yên ắng.
Lá khô lả tả rơi xuống đất, Ngôi Sơn cũng theo đó mà đổi hình đổi dạng.
Khi Lâm Táp Táp khôi phục ý thức, nàng đang nằm đè trên người Hạ Lan Lăng.
Hai người đã hạ xuống mặt đất, xung quanh trải đầy lá khô. Nàng cử động cánh tay, chậm rãi ngồi dậy, phát hiện bọn họ vẫn còn trong rừng. Điều khác biệt là sương độc trong rừng đã tan, từng tia sáng mỏng manh len qua kẽ lá, lờ mờ soi rõ con đường phía trước.
“Huynh không sao chứ?” Thấy Hạ Lan Lăng cũng ngồi dậy, nàng liền cúi người hỏi han.
Hạ Lan Lăng nhẹ gật đầu, một tay chống đất, tay còn lại vẫn còn vắt ngang bên hông nàng. Mái tóc đen xõa dài qua vai, dung mạo tuấn mỹ dù lấm lem rối loạn vẫn mang theo vẻ đẹp khó diễn tả.
Thấy má nàng có một vết xước nhàn nhạt, hắn khẽ nhíu mày, đưa tay định chạm vào: “Sao lại đến?”
“Cái gì?” Lâm Táp Táp nghiêng đầu tránh bàn tay hắn, ngẩn người một lúc rồi mới hiểu ý hắn, liền “à” một tiếng, vẻ mặt mờ mịt nhưng lại chẳng sợ gì: “Ta cũng không biết… nhưng ta cảm thấy huynh cần ta.”
Hạ Lan Lăng sững người, lặp lại mấy chữ cuối nàng nói bằng giọng trầm thấp, vừa chậm rãi vừa mang theo hàm ý sâu xa: “Ta cần muội?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.