Lâm Táp Táp vừa mở miệng đã đầy cát bụi, chẳng để hắn nói xong, trực tiếp nhổ một bãi đầy ghét bỏ: “Phì—!”
Gió càng lúc càng lớn, Lạc Thủy Vi loạng choạng ngã ngồi trên đất, bên người không có ai, thân ảnh dần bị lá khô bao phủ, giờ muốn đến cứu cũng đã không kịp nữa.
Không xa lắm, ánh sáng chói lòa bùng lên.
Lâm Táp Táp dùng giao sa che nửa mặt, híp mắt đầy lo lắng nhìn về phía Hạ Lan Lăng.
Qua khe hở giữa những tán lá, nàng thấy hắn khép hai ngón tay, điểm vào mi tâm, pháp ấn đỏ sẫm trên trán dần dần phát sáng, linh lực màu máu đang từ pháp ấn tràn ra, quấn lấy cánh tay hắn.
Lâm Táp Táp chấn kinh, vội nhắm chặt hai mắt lại — nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao Hạ Lan Lăng lại lựa chọn hủy trận…
—Bởi vì hắn định mượn sức của Nghiệp Sát!
Nghiệp Sát là thiên ma, nhưng cũng là sinh linh do thiên địa hóa sinh. Lực lượng của nó chính là thiên đạo không che đậy, có thể nghiền nát vạn vật.
Xem ra — bọn họ sắp được rời khỏi đây rồi.
Lâm Táp Táp nhắm chặt hai mắt, thị giác bị che lấp, thính giác lại càng thêm nhạy bén. Bên tai ngoài tiếng lá cây rung lên rào rạt hỗn loạn, còn xen lẫn cả tiếng tim đập của chính mình.
Thình thịch, thình thịch—
Lâm Táp Táp cắn nhẹ môi, chẳng hiểu vì sao trong lòng chẳng chút vui mừng, ngược lại còn có chút bất an, lo sợ.
Trong đầu nàng chỉ toàn là hình ảnh Hạ Lan Lăng lơ lửng giữa không trung. Nàng không ngừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716502/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.