Lâm Táp Táp cố tình nói để Hạ Lan Lăng lúng túng không thể tiếp lời, chuẩn bị sẵn tinh thần chờ hắn lúng túng từ chối, không ngờ hắn chỉ nhấc mắt liếc nàng một cái, giọng điệu nhàn nhạt: “Nếu vậy, sáng mai đến đại điện tìm ta.”
Lâm Táp Táp: “?”
Chơi thật à? Hay là đang cắn răng diễn tiếp đến cùng?
Nhìn bóng dáng Hạ Lan Lăng rời đi, Lâm Táp Táp có chút hoài nghi — người này thật sự là Hạ Lan Lăng sao?
Tình tiết… chắc không lạc đường chứ?
Một phen ầm ĩ xong, tâm trạng Lâm Táp Táp có phần bực bội.
Nàng xách hộp thức ăn đi vào căn nhà tranh trong rừng, lúc ấy Lâm Phù Phong đang ngồi thất thần nhìn hoa cỏ trong sân. Có lẽ do giờ đây đã là phàm nhân, nên dù Lâm Táp Táp đứng sau lưng một lúc lâu, ông cũng không hề phát hiện. Không rõ Hạ Lan Lăng đã nói gì với ông, mà lại khiến ông thất thần đến vậy.
“Phụ thân.” Lâm Táp Táp dịu giọng, đặt hộp cơm lên bàn gỗ.
Lâm Phù Phong hoàn hồn, nhìn thấy nàng thì ánh mắt đầu tiên là vui mừng, sau đó lại cố gắng nở nụ cười gượng, bước đến gần: “Táp Táp… sao con lại tới đây?”
Lâm Táp Táp chống cằm ngồi xuống, “Con đến xem phụ thân có sống ổn không thôi.”
Xem ra là ổn thật.
Tuy không còn tu vi, nhưng địa vị của Lâm Phù Phong trong Vân Ẩn Tông vẫn như cũ, thỉnh thoảng vẫn có người đến thỉnh ông quay về chủ trì đại cục, thái độ vô cùng kính trọng.
Lâm Phù Phong nghe xong thì sững người, nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716560/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.