🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Phong Khởi liếc nhìn rồi mỉm cười, "Xấu quá."

Bên cạnh quầy có vài chiếc bàn gỗ nhỏ, chỉ có một chiếc ở góc là còn trống. Dưới ánh nến yếu ớt, Lâm Táp Táp viết những lời gì đó trên tờ giấy bùa,Phong Khởi tò mò cúi đầu nhìn, nhưng Lâm Táp Táp dùng tay che lại, "Không được nhìn."

Phong Khởi chỉ có thể quay mắt đi, nhìn sang quầy đèn lồng bên cạnh, một đôi nam nữ đang đứng ngẩng đầu chọn đèn lồng. Người đàn ông đeo kiếm trên lưng, người phụ nữ mang pháp khí ở hông, rõ ràng là một đôi đạo lữ. Khi chọn được đèn lồng ưng ý, người phụ nữ vui vẻ ôm nó vào ngực, bước vào chỗ tối, khi không có ai, nàng nhón chân hôn nhẹ lên má người đàn ông.

Người đàn ông nhận thấy ánh mắt của Phong Khởi, không hề giận, ngược lại còn khẽ cúi đầu chào, sau đó cùng đạo lữ rời đi, cười nói.

"Phong Khởi ."

"Phong Khởi ?" Bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi của Lâm Táp Táp bên tai.

Phong Khởi quay đầu lại, thấy Lâm Táp Táp đang nhìn hắn đầy tò mò, ánh mắt dõi theo nơi hắn đang nhìn, nhưng không thấy gì, "Huynh đang nhìn gì vậy, ta gọi huynh mấy lần mà huynh không để ý, là cố ý sao?"

“Không phải, ta...”Phong Khởi vừa định giải thích thì Lâm Táp Táp đột nhiên giơ nắm đấm về phía hắn, mặt nắm đấm chỉ cách sống mũi hắn chưa đến hai ngón tay, ngăn chặn những lời tiếp theo của hắn.

Lông mi của hắn run rẩy, hắn ngồi yên không tránh né, ánh mắt không hiểu nhìn về phía Lâm Táp Táp. Lâm Táp Táp thở dài một tiếng, “Huynh sao lại không sợ gì cả, ta định tặng huynh một bất ngờ mà.”

Nói xong, năm ngón tay nắm lại mở ra, một chuỗi ngọc bội tinh xảo treo những túi hương nhỏ rơi từ lòng bàn tay nàng, dưới ánh nến, ngọc bội phát ra ánh sáng tím mềm mại. Nàng đưa ngọc bội tới trước mặt Phong Khởi, mỉm cười nói: “Phong Khởi, chúc ngươi sinh thần vui vẻ, đây là quà sinh thần tặng cho huynh.”

“Quà… tặng ta?”Phong Khởi thể hiện rõ sự ngạc nhiên.

Hắn chưa từng trải qua sinh thần, cũng không dám mơ tưởng rằng sẽ nhận được quà từ ai, hôm nay đi cùng Lâm Táp Táp ra ngoài, hắn đã nhận quá nhiều bất ngờ. Đầu ngón tay hắn hơi run rẩy, hắn từ từ tiếp nhận chuỗi ngọc bội ánh tím, hai tay nâng niu, thái độ thành kính, nhưng cũng có chút lúng túng không biết làm sao, chỉ cúi đầu nhìn chăm chú.

“Huynh sao không động đậy?” Lâm Táp Táp nhìn hắn vừa buồn cười lại vừa cảm thấy xót xa, “Huynh đang nghĩ gì vậy?”

Phong Khởi đáp: “Ta đang nghĩ, lúc nãy huynh có phải là đang viết bùa chúc phúc cho ta không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy, ta có thể mở ra xem không?”

“Đương nhiên có thể.”

Phong Khởi lấy khăn tay trải lên bàn, nhẹ nhàng đặt ngọc bội lên khăn tay, rồi từ từ mở chiếc túi hương hình con hổ nhỏ. Hắn sợ làm hỏng tờ bùa bên trong nên động tác cực kỳ chậm rãi, từ từ mở tờ bùa ra, trên đó viết:

【Nguyện năm tháng đi qua, cùng ngươi mãi bên nhau, năm nào cũng cùng nhau chúc mừng, may mắn và vui vẻ mãi mãi bên ngươi.】

Cuối cùng là tên của Lâm Táp Táp và ngày tháng năm.

Phong Khởi ánh mắt chợt tối lại, khẽ đọc: “Cùng là bằng hữu... mãi mãi.”

Trong trái tim nàng, nàng vẫn chỉ xem hắn là bằng hữu, như vậy những ám chỉ rõ ràng đến đâu, nếu hắn vẫn giả vờ không nhận ra thì đúng là ngốc rồi.

“Thực ra, ta đã lừa nàng, hôm nay không phải là sinh thần của ta.”Phong Khởi siết chặt tờ bùa trong tay.

Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Táp Táp, cong môi cười nhạo, “Ta là con bị bỏ rơi của Phong gia, sinh ra đã không được phúc, làm sao có ai nhớ được sinh thần của ta. Táp Táp, ta chưa từng có sinh thần, hôm nay chỉ là muốn lợi dụng dịp này dụ nàng ra ngoài, để có thể ở riêng cùng nàng một lúc.”

“Huynh sao lại như vậy.” Lin Tỏa Tỏa biết rõ, không hề ngạc nhiên.

Trong sách chưa từng nhắc tới sinh thần của Phong Khởi, nàng cũng nhận ra,Phong Khởi dụ nàng ra ngoài là muốn có thời gian ở riêng với nàng. Hắn thực sự quá thiếu cảm giác an toàn, giống như tất cả ánh mắt của hắn đều dồn vào Lâm Táp Táp, giống như lúc trước đối với Lạc Thủy Vi, hắn đã mất đi bản thân.

Nhưng trong cuộc đời hắn, không nên chỉ có mình nàng.

Hành động hôm nay của Lâm Táp Táp là muốn nói với Phong Khởi rằng nàng sẽ luôn coi hắn là bạn bè, bất kể sau này thế nào, nàng sẽ luôn ở bên hắn, và hắn cũng sẽ nhận được thêm nhiều người bạn tốt với hắn. Nhưng rõ ràng Phong Khởi không suy nghĩ ở cùng một tầng nghĩ với nàng.

Hắn cho rằng Lâm Táp Táp đã nhìn thấu tâm tư của mình, bèn bất chợt nắm lấy tay nàng, siết chặt trong lòng bàn tay mà nói: “Ta nhìn ra được, nàng căn bản không yêu Hạ Lan Lăng. Đã không yêu, cớ sao còn phải ủy khuất chính mình mà ở lại bên cạnh hắn?”

Lâm Táp Táp khẽ giật mình, ''Huynh đang nói gì vậy?”

Phong Khởi rốt cuộc cũng nói ra lời chôn giấu bấy lâu: “Táp Táp, đi cùng ta đi, chúng ta cùng rời khỏi chốn này.”

“Ta sẽ không ép buộc nàng làm điều bản thân không thích. Nếu nàng chỉ nguyện coi ta là bằng hữu, vậy ta sẽ lấy thân phận huynh đệ mà bầu bạn với nàng. Nhưng nàng đi cùng ta có được không, đừng ở lại bên cạnh Hạ Lan Lăng nữa…”

Có rất nhiều lời hắn muốn nói lại không dám, sợ dọa đến Lâm Táp Táp, cũng sợ để nàng thấy bộ mặt xấu xí vì ghen tị của mình, từ đó sinh lòng chán ghét, rời xa hắn.

Lâm Táp Táp lập tức rút tay mình về, nói: “Huynh rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Không làm bằng hữu thì còn có thể làm gì? Chẳng lẽ lại xem huynh là đệ đệ sao!”

Nàng nhất thời hoảng loạn, chợt bật dậy, muốn bỏ đi nhưng lại lưỡng lự vì Phong Khởi đang ở ngay trước mặt.

Nghi hoặc dần tản đi, nàng mơ hồ đoán ra tâm tư của Phong Khởi, nhưng lại không dám tin, tâm trạng nhất thời rối loạn, chẳng biết nên xử trí ra sao.

Dưới ánh đèn chập chờn lay động, nàng đứng đó, bóng dáng gần như chắn hết ánh sáng sau lưng, chỉ để lại Phong Khởi đơn độc ẩn trong bóng tối mờ mịt, gương mặt hắn cũng trở nên mơ hồ không rõ.

Hai người giằng co trong chốc lát, cuối cùng vẫn là Lâm Táp Táp chủ động mở miệng:
“Giờ không còn sớm nữa, chúng ta mau hồi khách điếm thôi.”

Phong Khởi nhìn ra được nàng gấp gáp muốn rời đi, bèn khẽ gật đầu, đáp: “Được.”

Hai người từng có thể kề vai bước đi, lúc này bỗng nhiên lại thành trước sau một người nhanh, một người chậm, mặc cho điều chỉnh thế nào, cũng không thể cùng bước như xưa.

Trên đường quay về, hai người cũng ít lời hẳn. Phong Khởi lặng lẽ đi theo sau Lâm Táp Táp, dù sớm đã dự liệu nàng sẽ cự tuyệt, nhưng khi sự thật đặt trước mắt, hắn vẫn cảm thấy khó lòng tiếp nhận.

“Táp Táp.”Khi sắp đến khách điếm, Phong Khởi rốt cuộc không nhịn được mà khẽ gọi nàng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.