Trước mặt lão phu nhân, Phó Chỉ Xuyên vẫn làm tròn bổn phận của một ngoại tôn, không nói thêm gì nhiều.
Sau khi cả nhà cùng nhau dùng bữa, Tiêu Nhược Cảnh dẫn ta đến viện tử đã được chuẩn bị từ trước.
"Từ Khanh, trong khoảng thời gian này, nàng cứ ở đây nhé."
Viện tử bài trí tinh tế, từng chi tiết đều thể hiện sự dụng tâm.
Ta do dự một hồi lâu, cuối cùng kéo nhẹ tay áo Tiêu Nhược Cảnh, hạ giọng hỏi:
"Quận vương Lan Hoài... chỗ ở của hắn có gần đây không?"
Tiêu Nhược Cảnh lập tức nheo mắt, ánh nhìn đầy hoài nghi, cẩn thận quan sát ta từ trên xuống dưới.
"Từ Khanh, không lẽ nàng… để ý biểu huynh ta rồi?"
Hắn nhíu mày. "Nàng đừng nghĩ nhiều, biểu huynh ta đã có người trong lòng rồi."
Bị hắn nhìn chằm chằm đến mức khó chịu, ta vội quay người đẩy cửa viện tử, thản nhiên đáp lời:
"Không có, ta chỉ sợ ở quá gần sẽ vô ý phạm phải điều kiêng kỵ của hắn. Dẫu sao, hắn cũng là hoàng thân quốc thích mà."
Lúc này, vài nha hoàn bước lên tiếp đón, đưa ta vào trong phòng.
Ta ngồi yên trong phòng suốt một hồi lâu, lòng bất an không yên.
Đến tận khi màn đêm buông xuống, vạn vật chìm vào tĩnh lặng, bên phía Phó Chỉ Xuyên vẫn không có động tĩnh gì.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Hắn hẳn là không dám nhận ta ngay tại Tiêu phủ.
Chỉ cần chờ thêm một tháng, ta sẽ tìm cách hóa trang thành bà tử rồi lặng lẽ rời đi.
Nghĩ vậy, ta thả mình vào thùng tắm nước ấm, nhắm mắt tận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phao-hoi-va-nam-chinh-thanh-doi-roi/2766390/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.