Thuyết phục được Hiểu Linh, Ngạo Đình vui vẻ hôn lên má cô ấy rồi đi ra ngoài cổng mở cửa, kéo chiếc vali của mình đi vào.
Hiểu Linh đứng chờ Ngạo Đình rồi cả hai cùng vào nhà.
Cô ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Đồ đạc anh để tạm phòng khách nhé.
Tủ quần áo của em thật sự không còn chỗ chứa.
Các anh mua quá nhiều đồ cho em rồi, dùng mãi cũng không hết.
Ngạo Đình không cho là đúng:
- Cái nào em không dùng trong ba tháng thì gọi trợ lý tới dọn đi.
Bọn họ biết chỗ để xử lý những món đồ này nha.
Nhiều khi kinh doanh còn cực kỳ đắt hàng nữa.
Em nghĩ xem tại sao nhiều người giàu vô cùng khó tính nhưng trợ lý của họ vẫn ở lại phục vụ, đơn giản vì những món lợi ngoài lề này.
Hiểu Linh lừ mắt:
- Ở Lăng gia cũng như vậy hả? Tính cần kiệm trong quân đội của anh đâu rồi?
Ngạo Đình nghiêm trang phản bác:
- Sai..
sai..
sai..
Anh chỉ nói chuẩn mực này áp dụng với con gái các em thôi.
Con trai bọn anh bộ suit cũng chỉ có vài kiểu đó, vài loại màu cùng chất vải, mặc đâu cũng giống nhau.
Chưa kể quân nhân bọn anh còn có quân phục được phát một năm bốn bộ, đủ dùng nha.
Hiểu Linh nhìn những trang phục của Ngạo Đình được xếp ngăn nắp trong vali thì ít ra còn chút tin tưởng con người này xuất thân quân ngũ.
Thật tình, tính cách của Ngạo Đình đôi khi như trẻ con khiến cô không thể hình dung nổi người này lại là một thiếu tướng tình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-van-np-lam-sao-de-song/802827/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.