Hiểu Linh ngẩn người nhìn Bác Minh thu dọn bát đũa.
Không khí giữa họ bắt đầu có chút vi diệu khi ăn xong cơm..
Bác Minh dường như rất chờ mong nhưng cũng có phần trốn tránh không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Phản ứng của anh ấy khiến Hiểu Linh cảm thấy Bác Minh như cô vợ nhỏ vậy, mong đợi nhưng cũng ngượng ngùng, xấu hổ, đáng yêu cực kỳ.
Sự tà ác muốn bắt nạt, trêu ghẹo anh ấy trong cô lại tăng cao.
Hiểu Linh khẽ hắng giọng, cố tình lựa một thanh âm vô cùng quyến rũ gọi:
- Bác Minh…
Bóng lưng ấy đột nhiên thẳng tắp khiến Hiểu Linh khó khăn lắm mới nhịn được cười.
Bác Minh gập gềnh đáp lại:
- Gọi anh có chuyện gì sao?
Hiểu Linh mỉm cười:
- Anh xong chưa?
Bác Minh đáp:
- Chút..
chút xíu nữa là xong rồi.
Bác Minh không biết rốt cuộc hắn làm sao nữa.
Rõ ràng rất mong đợi khoảnh khắc này.
Phấn khích đến bàn tay phát run.
Nhưng đâu đó sâu thẳm trong lòng hắn lại là sự bất an, lo lắng.
Hắn không rõ mình sợ hãi điều gì… chỉ là không dám đối diện với cô ấy.
Lồng ngực bị đè nén sắp hít thở không thông.
Trái tim thì đập cuồng loạn.
Hiểu Linh im lặng chờ Bác Minh đặt nốt chiếc bát cuối cùng lên giá.
Anh ấy bối rối quay lại nhìn cô, tay vô thức chỉnh lại mắt kính:
- Anh xong việc rồi.
Hiểu Linh khẽ nghiêng đầu nhìn Bác Minh nói:
- Em muốn tắm..
cả ngày đi chơi mồ hôi đầy người rồi…nhà anh có chút gì em có thể mặc được không? Nếu không có,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-van-np-lam-sao-de-song/802852/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.