Ngự sử đài có một tàng thư lâu, tên là Thiên Huyền Các, lưu trữ rất nhiều kinh sử. Mỗi khi cần viết tấu chương quan trọng hay tìm đọc bản án cũ, Cố Khinh Âm đều đã đến đây.
Thiên Huyền Các chia làm ba tầng, những tư liệu mà Cố Khinh Âm muốn tìm thường ít được dùng tới nên được xếp ở tầng cao nhất, bình thường rất ít có người đi lên.
Trước khi nghỉ phép, trong tay nàng vẫn còn tích một vài bản án cũ nên mấy ngày gần đây thường đến tầng thượng của Thiên Huyền Các, chậm rãi đi lại giữa hàng loạt giá sách lật xem tư liệu.
Thời tiết trong xanh, ánh nắng vàng chiếu vào toàn bộ các cửa sổ đang mở rộng, dừng trên những giá sách làm bằng gỗ tử đàn cổ xưa, thấp thoáng thấy được những hạt bụi đang tung bay trong không khí.
Cố Khinh Âm mặc bộ triều phục thêu những áng tường vân rực rỡ, một nửa mái tóc đen mượt búi cao, còn một nửa thì buông xõa trên lưng, khiến khuôn mặt thanh lệ của nàng thêm vài phần anh hùng khí khái, trong mềm mại thêm một chút cương nghị.
Trong các rất yên tĩnh, tiếng bước chân, tiếng áo bào ma sát, tiếng lật sách có thể nghe thấy rõ ràng. Cố Khinh Âm hơi kinh ngạc phát hiện trên tầng thượng hôm nay không chỉ có một mình nàng.
Nhưng, sau khi hết kinh ngạc, nàng cũng không nghĩ nhiều, chắc chỉ là đồng liêu thôi, vì hôm nay không phải ngày mà người bình thường có thể vào Thiên Huyền Các.
Đặt lại mấy quyền sách trong tay lên giá, nàng lập tức rút ra một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-quan-van-su/56012/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.