🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tầng hai căn nhà, Chu Sùng Nhiên đứng trong hành lang, giơ tay gõ nhẹ cửa phòng một cái.

“Sùng Dục ơi…”

Trong phòng hoàn toàn im lặng, không có nửa lời đáp lại.

Chắc là người bên trong không có ý định chủ động đi ra, Chu Sùng Nhiên bấm chốt cửa, mở ra một khe nhỏ.

Nhìn từ bên ngoài phòng, Chu Sùng Dục đang đeo tai nghe ngồi ở góc giường, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ không có mục đích.

Không quan tâm cậu có nghe thấy hay không, Chu Sùng Nhiên mở cửa rộng hơn, hạ giọng nói: “Sùng Dục, em ngoan ngoãn ở lại đây, thứ hai tự đến phòng vẽ tranh.”

Người bên cửa sổ vẫn không có phản ứng gì, chỉ im lặng co người lại.

Thái độ của Chu Sùng Dục như vậy quả thực là chuyện bình thường với Chu Sùng Nhiên.

“Có việc gì hãy gọi điện cho anh, anh phải đi đây.” Khàn giọng để lại câu nói như vậy, Chu Sùng Nhiên đứng ngoài cửa thêm một lúc rồi nhẹ nhàng khép cửa phòng.

Tầm nhìn bị cắt, chàng trai chán nản cứ thế biến mất trong mắt.

“Không ăn chút gì đó rồi đi à?”

Sau lưng cách đó không xa, Lương Trì nửa dựa vào lan can cầu thang, khoanh tay trông rất lười biếng.

“Thôi.” Chu Sùng Nhiên dừng một lát mới quay đầu, cười nhạt với anh, khóe miệng dường như có phần đau khổ, “Em về còn có việc phải làm, tối nay phải xong.”

Lương Trì nghe xong cứng họng, trong lòng biết dạo này đối phương bận sứt đầu mẻ trán, hôm nay có thể bớt thời gian đã khó lắm rồi.

“Đi thôi, anh đưa chú xuống tầng.” Anh bất đắc dĩ nhún vai.

.

Đang là giờ cao điểm buổi tối, dòng xe cộ trên đường nhộn nhịp.

Chu Sùng Nhiên liếc nhìn thời gian xếp hàng trên phần mềm đặt xe, suy nghĩ một lát vẫn quyết định đi thêm mấy bước đến ga gần đó chen tàu điện ngầm.

Lương Trì đi cùng anh xuống dưới tầng, hai người dừng trước cửa đơn vị một lúc, không ai nói lời tạm biệt trước.

Nghĩ rằng lúc này cũng không vội, Chu Sùng Nhiên tìm gói thuốc lá trong túi, tự bỏ vào miệng một điếu, lại đưa cho Lương Trì một điếu.

“Lần này thật sự cảm ơn anh, anh Trì.” Chu Sùng Nhiên vừa nói vừa châm thuốc giúp.

Người đàn ông bên cạnh hơi cúi người, động tác thành thạo kẹp điếu thuốc bằng hai ngón tay, rít sâu một hơi rồi từ từ phun ra.

Làn khói trắng tràn ngập trong không khí, nhanh chóng bị cơn gió nóng bức buổi tối thổi tan.

“Ban nhạc thiếu một người, muốn duy trì không dễ dàng.” Lương Trì lắc đầu, giọng thờ ơ: “Ai cũng có cuộc sống riêng cần quan tâm, anh lớn hơn mọi người mấy tuổi, giúp được gì tất nhiên sẽ giúp.”

Chu Sùng Nhiên hơi cong khóe miệng, dựa vào cột đèn bên cạnh, bắt đầu bình tĩnh hưởng thụ thời gian một điếu thuốc này.

Kể từ khi ca sĩ chính của ban nhạc họ qua đời vì một tai nạn vào hai năm trước, cơ hội các thành viên còn lại gặp nhau ngày càng ít. Thỉnh thoảng vẫn sẽ có buổi đi diễn, nhưng vì mọi người đều có việc riêng cần làm, mỗi lần gặp nhau cũng chỉ là vội đến rồi đi.

Dường như mỗi người đang lợi dụng kiểu bận rộn này, cẩn thận tránh chạm vào vết sẹo.

Mà như bây giờ, có thể dựa vào Lương Trì, thưởng thức nắng chiều, tán gẫu đôi câu đã là cực kỳ đáng quý.

“Nói mới nhớ, vết thương ở mắt em trai chú, là…”

Hút được nửa điếu thuốc, Lương Trì phủi tro, thuận miệng hỏi.

Chu Sùng Nhiên im lặng một lúc, cổ họng căng lên, trả lời đơn giản, “Chu Viễn Sơn đánh.”

“Bố chú?” Hình như người bên cạnh hơi kinh ngạc, lại nhanh chóng nhận ra điều gì đó, chân thành thở dài một tiếng: “Xin lỗi, anh biết chú không muốn gọi ông ta như vậy.”

Chu Sùng Nhiên không nói gì, điểm sáng cuối cùng của điếu thuốc sáng lên trong chớp mắt theo hơi thở của anh rồi nhanh chóng mờ đi.

Nơi chân trời, ánh hoàng hôn đỏ như máu đã lặn xuống đường chân trời, thấp đến mức sắp không nhìn thấy nữa.

“Sùng Dục nói, vết thương đó do đánh nhau với người khác.” Chu Sùng Nhiên cụp mắt, giọng bình thản nói: “Em về nhà ở Lâm Thành xem qua, trên mặt Chu Viễn Sơn cũng có vết bầm.”

Lương Trì im lặng lắng nghe, để bầu không khí đỡ suy sụp, anh lên tiếng nửa chế nhạo nửa an ủi, “Ít nhất em trai chú còn biết đánh lại, không bị tên khốn đó bắt nạt vô ích.”

Chu Sùng Nhiên nghe xong chỉ cười khổ.

“Hồi Sùng Dục còn nhỏ, triệu chứng nghiêm trọng hơn bây giờ nhiều. Em ấy rất thông minh, nhưng có thế giới của mình, không bao giờ thích nói chuyện với người khác.”

Anh cầm điếu thuốc, tâm sự nặng nề xoa vết chai mỏng ở bụng ngón tay, trầm lắng nói: “Khi đó mẹ em nghĩ đến việc đưa em ấy đến bệnh viện khám đã rất muộn. Bác sĩ nói em ấy mắc chứng tự kỷ chức năng cao, nhưng đã bỏ lỡ thời kỳ can thiệp tốt nhất. Sau này em ấy chậm rãi lớn lên, tốt hơn hồi nhỏ một chút, nhưng vì tính cách rất quái lạ, em ấy vẫn bị Chu Viễn Sơn đánh không ít…”

Nói đến đây, Chu Sùng Nhiên đột nhiên dừng lại rất lâu.

Lương Trì không hỏi tiếp, chỉ dịch người lại gần hơn, sau đó gác tay lên vai đối phương, tiếp tục làm một người nghe trung thành.

Dường như nhận được một chút cổ vũ từ việc tiếp xúc cơ thể, Chu Sùng Nhiên nghiêng đầu nhìn Lương Trì một cái, cuối cùng thở dài bất lực.

“Thật ra chuyện này tại em.” Anh thì thầm, trong cổ họng đắng nghét.

“Em vốn định chờ em ấy thi đại học xong sẽ đón em ấy đến Yến Xuyên sống một thời gian ngắn, tiện thể chờ tin trúng tuyển đại học. Kết quả em ấy giấu em, không đi thi môn văn hóa. Tốt nghiệp xong làm việc cho một quán cơm nhỏ ở Lâm Thành, tiết kiệm được ít tiền, về nhà thu dọn đồ đạc, một mình trộm đến thành phố khác…”

Thuốc lá trong tay bất tri bất giác đã cháy hết, Chu Sùng Nhiên dập tắt tàn thuốc, trong lòng vừa giận vừa thương, “Chạy xa như thế, hại em tìm gần nửa tháng mới đưa em ấy về.”

Lương Trì nghe xong xoa nhẹ vai đối phương, khẽ an ủi: “Chú đã làm rất tốt.”

“Quá muộn rồi… Anh Trì.” Chu Sùng Nhiên lắc đầu, biểu cảm hơi đau khổ, “Bây giờ em mới đưa em ấy ra khỏi căn nhà đó.”

Không, phải nói là từ khi Chu Viễn Sơn say rượu bạo lực gia đình khiến mẹ con họ bỏ nhà đi, nơi đó đã không thể được gọi là “nhà” nữa rồi.

“Để thằng nhóc ở nhà anh, biết đâu lại là một hố lửa mới.” Lương Trì ôm người vào lòng, bất thình lình nói.

Chu Sùng Dục lập tức bật cười trước câu đùa nhạt của anh, chỉ có thể cười bất lực, “Anh Trì…”

Nói là nói vậy, nhưng trong lòng Chu Sùng Nhiên hiểu giao Chu Sùng Dục cho Lương Trì chăm sóc nhất định sẽ đáng tin hơn để em ấy đi theo mình.

“Yên tâm, anh sẽ cố gắng chăm sóc thằng bé.”

Hoàng hôn lặn về tây, bên đường lên đèn, Lương Trì chớp mắt nói rất dịu dàng.

.

Trong căn phòng yên tĩnh không một tiếng động.

Cậu thanh niên gầy gò dùng hai tay ôm đầu gối ngồi bên cửa sổ, trong tai nghe đang phát một bản nhạc Heavy Metal nhịp điệu cuồng dã.

Dưới tầng trong tầm nhìn của cậu, màn đêm màu xám chì bao trùm lên toàn bộ thế giới, Chu Sùng Nhiên và Lương Trì ôm nhau một lát, sau đó nói tạm biệt.

Trước lúc này, hình như họ còn nói chuyện gì đó với nhau, nhưng Chu Sùng Dục không thể nghe thấy.

Sau đó, một người quay về tòa nhà, người còn lại dọc theo con phố đi về phía xa, dần dần hòa làm một với bóng đêm.

Cho đến không nhìn thấy bóng lưng Chu Sùng Nhiên nữa, Chu Sùng Dục mới thôi nhìn.

Trong phòng vẫn tối như bưng.

Ngồi ở góc giường thêm một lúc nữa, Chu Sùng Dục đứng dậy, đi đến trước vali, mở nó ra trên mặt đất.

Bên trong ngoài quần áo và đồ đạc có sẵn còn có sữa, một hộp socola và mấy túi đùi gà chân không được Chu Sùng Nhiên trộm nhét vào không biết lúc nào.

Ngẩn người nửa giây, Chu Sùng Dục ngồi bệt xuống đất, lấy một cái đùi gà ra, mặt không biểu cảm cắn một miếng to.

Cơn đói tạm thời được xoa dịu, ăn hết đùi gà, cậu lại cởi áo khoác và áo ba lỗ trắng thấm mồ hôi ra.

Đang tự hỏi sẽ mặc gì, cánh cửa sau lưng đột nhiên bị mở ra một khe nhỏ, ánh sáng màu vàng ấm trong hành lang lọt vào.

Chu Sùng Dục quay ngoắt đầu lại, đối mặt với một gương mặt lười biếng lại hơi lúng túng.

“Xin lỗi, tôi không biết…”

Lương Trì đứng bên cửa, trong tay còn cầm hai túi nhựa đựng đồ.

Chu Sùng Dục thấy vậy lập tức đứng lên, như lính gác bị người khác xâm phạm lãnh địa, cậu dùng tay giữ cửa đẩy ra ngoài, “Ra ngoài.”

Lương Trì á khẩu, hơi dùng lực chen vào trước một bước, tiện tay bật đèn lên.

Đèn trần sáng lên, chiếu sáng đôi vai trắng nõn nhưng hơi còng của cậu thanh niên.

“Đây là chìa khóa nơi này.”

Lương Trì đưa đồ trong tay, “Tôi gọi một chút đồ ăn ngoài, nếu cậu đói có thể ăn, còn có đồ tắm rửa chuẩn bị trước đó, cậu tự chọn.”

Bàn tay duỗi ra không trung một lúc cũng không có ai nhận.

Thấy cậu không có phản ứng, Lương Trì đành phải chủ động kéo cánh tay đối phương, cố gắng nhét mấy túi nilon cho cậu.

Nhưng vừa giao xong, ánh mắt của Lương Trì đã bị thu hút bởi vết thương màu đỏ sẫm dài 10 centimet đã kết vảy trên cổ tay đối phương.

Anh hơi híp mắt lại, “Đây là…”

… Vết thương không bình thường, không hề giống đánh nhau hoặc do tai nạn thông thường.

Như con nhím gặp phải nguy hiểm, Chu Sùng Dục lập tức rút tay về, giấu sau lưng.

Dừng một lát, cậu mới đặt đồ vừa cầm xuống bên giường, lại lấy áo khoác trong vali khoác lên người.

Tấm lưng xinh đẹp lại mỏng manh được vải áo che đi.

Cảm nhận được sự bài xích của cậu, Lương Trì không muốn xúc phạm thêm vào ngày đầu tiên quen biết. Thế là anh không hỏi thêm gì nữa, xoay người ra sau chuẩn bị rời đi.

“Nếu cần gì khác cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.” Anh vừa đi vừa nói.

“Anh và anh trai tôi, là quan hệ đó à.” Người sau lưng đột nhiên lên tiếng.

Lương Trì dừng bước, đầu óc chưa kịp phản ứng, quay đầu lại nhíu mày hỏi: “Hả?”

Quan hệ đó… Là quan hệ nào.

Giữa tầm mắt, Chu Sùng Dục đút hai tay vào túi, khóa kéo áo khoác chỉ kéo một nửa, chậm rãi bước đến.

“Năm tư đại học, anh ấy thành lập ban nhạc với người khác, hơn hai năm không về nhà. Nhưng một năm gần đây, số lần anh ấy đeo guitar rõ ràng ít đi, còn luôn thích đăng vài trạng thái giống thất tình lên phần mềm xã hội.”

Chu Sùng Dục nói, cuối cùng đứng ở vị trí cách Lương Trì mười centimet, kết luận: “Tôi cho rằng, có lẽ anh ấy quen bạn trai trong ban nhạc rồi bị đá.”

Khoảng cách không xa, biểu cảm của Lương Trì dần dần trở nên khó tả.

Anh nghĩ, cho dù Chu Sùng Nhiên hiểu em trai mình đến đâu, chắc cũng không tưởng tượng nổi Chu Sùng Dục chỉ dùng một câu đơn giản đã thuận tiện giúp mình come out.

“Sao cậu biết nhất định là bạn trai.” Lương Trì nhướng mày, nhấn mạnh chữ “trai”.

“Sau khi anh ấy lên đại học xa nhà, tôi đã ngủ trên giường anh ấy.” Chu Sùng Dục cụp mắt xuống, giải thích đơn giản, “Tạp chí người mẫu nam giấu dưới gầm giường anh ấy trộm mua trước đó, bị tôi phát hiện ra.”

Lương Trì nghe xong líu lưỡi, rõ ràng vẫn cần một khoảng thời gian để tiêu hóa.

Chu Sùng Dục thấy anh có vẻ không có phản ứng gì, tưởng là anh vẫn chưa tin, lại cúi đầu bổ sung thêm luận cứ.

“Tr.ần tru.ồng…”

Lương Trì vội vàng giơ tay, không biết nên khóc hay nên cười ra hiệu cho cậu không cần để lộ nhiều chi tiết như vậy.

“Vậy cậu làm cách nào có thể xác định, người bạn trai của anh cậu là tôi?” Suy nghĩ một lát, Lương Trì nghiêng đầu nhìn đối phương, nghiêm túc hỏi.

Câu hỏi này hình như khiến Chu Sùng Dục hơi do dự, cậu nắm ống tay áo, một lúc sau mới giảm âm lương thừa nhận: “Vừa rồi, tôi thấy anh ấy ôm anh dưới tầng.”

Lời này khiến Lương Trì hơi cứng họng.

Theo logic hiện tại, Chu Sùng Dục thực sự có tư duy khác người bình thường.

Chính sự khác thường này khiến Lương Trì hiểu rõ ý của Chu Sùng Nhiên nói trước đó khi giải thích các triệu chứng của Chu Sùng Dục, “Có cách hiểu khác về mối quan hệ giữa người với người”.

“Chỉ ôm một cái sẽ là bạn trai?”

Lương Trì hứng thú cười, trong đôi mắt luôn trầm lắng đột nhiên hiện lên một chút ranh mãnh.

Cậu thanh niên trước mặt nhỏ hơn anh mười tuổi, tuy không rành thế sự, có khi còn giống một chú nhím con giương nanh múa vuốt, nhưng bản chất lại dẻo dai trong sáng đến mức hấp dẫn Lương Trì, khiến anh không khỏi muốn trêu đùa.

“Vậy cái này được xem là gì?”

Hành động bất ngờ, Lương Trì vươn tay ôm đối phương vào ngực.

Thậm chí không kịp phản ứng, Chu Sùng Dục cảm nhận được trọng tâm cơ thể rơi vào một vòng xoáy ấm áp.

Mùi gỗ thanh lịch đập vào mặt, đi sâu vào phổi theo xoang mũi.

Có lẽ do mùi thuốc lá lẫn trong đó, Chu Sùng Dục cảm thấy như nhận thức cảm tính của mình bị tê liệt trong nháy mắt.

Nhưng rất nhanh, sự dịu dàng này chỉ kéo dài không phẩy mấy giấy rồi nhanh chóng bị thay thế bằng cơn giận giương cung bạt kiếm.

“Đừng chạm vào tôi…”

Chu Sùng Dục dùng hết sức toàn thân kéo cổ áo đối phương, dùng ánh mắt u ám nhìn người một cái, như đang phát ra tín hiệu cảnh báo nào đó.

“Tôi ghét tiếp xúc cơ thể với người khác.” Đẩy người về phía trước từng chút một, Chu Sùng Dục căng cứng người nói.

Thấy cậu phản ứng mạnh, Lương Trì không chống trả, chỉ mặc cho cậu đẩy mình ra khỏi phòng. Đi đến vị trí thích hợp, Chu Sùng Dục vung mạnh tay đẩy người ra khỏi người mình.

“Dù anh có phải người làm tổn thương tình cảm của anh tôi hay không, tôi cũng cảnh cáo anh, tránh xa anh ấy ra.”

Sau đó “rầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng chặt, trở thành bức tường kín chắn ngang giữa hai người.

Trong hành lang, một lúc sau Lương Trì mới cài lại nút áo bị kéo lỏng trước ngực.

Anh im lặng xoay người rời đi, miệng vẫn nở nụ cười, nhưng nhạt đến mức khó nhận ra. 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.