🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Màn đêm dần sâu, giống như có một cánh cửa chì rơi xuống thế giới.

Đồng hồ treo tường đúng lúc chỉ đến 7 giờ, Lương Trì thong thả thay bộ quần áo vừa người, cầm lấy túi đeo chéo treo trên cửa, chuẩn bị ra ngoài làm việc.

Trước khi đi anh hơi do dự, suy nghĩ một lát vẫn không đi lên tầng báo cho Chu Sùng Dục một tiếng.

Dù sao nhìn từ góc độ cực kỳ bài xích việc tiếp xúc với người khác khi Chu Sùng Dục bước vào một hoàn cảnh xa lạ, lúc này lên gõ cửa hơn phân nửa sẽ tạo thành rắc rối nhất định cho cậu.

Nghĩ rằng hẳn Chu Sùng Dục có ranh giới cực kỳ nhạy cảm, Lương Trì quyết định áp dụng cách giao tiếp không vội vã, cố gắng giảm bớt lo lắng trong lòng đối phương trong giai đoạn đầu phát triển mối quan hệ nhân mạch.

Mà bí quyết của cách giao tiếp này nói chung là giảm bớt số lần chạm mặt.

Lái xe ra ngoài, chỉ cách chung cư khoảng mười phút lái xe, Lương Trì đến Trung tâm nghệ thuật Jazz ở thành phố Yến Xuyên.

Phía sau là hồ Yến Sơn, cảnh vật thanh tao, khu nhà theo kiến trúc châu Âu hiện đại lộ vẻ rộng rãi dưới ánh đèn trang trí 3D.

Bước vào phòng chuẩn bị phía sau phòng hòa nhạc chính ở tầng hai, đã có nhiều nhạc công đang chờ lên sân khấu.

Billy đội trưởng của ban nhạc lớn đứng giữa khu nghỉ ngơi, bên cạnh còn có một người phụ nữ xinh đẹp lạ mắt. Trang điểm đậm, mặc váy đỏ, ngoại hình xinh đẹp hào phóng, mái tóc xoăn dài đen dày nhìn từ xa như tơ lụa mềm mại.

“A Trì…” Nhìn thấy Lương Trì đẩy cửa bước vào từ xa, Billy chủ động vẫy tay với anh. Chờ người đến gần, lại chỉ người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh giới thiệu với anh: “Đây là Hạ Di, ca sĩ kiêm kèn clarinet mới vào nhóm, sau này sẽ sắp xếp ca làm thay Terra.”

“Lương Trì.” Đứng lại trước mặt người nọ, Lương Trì lịch sự duỗi tay phải về phía người phụ nữ, nói ngắn gọn tên mình.

“Khổng Hạ Di.” Người phụ nữ giới thiệu tên mình theo cách tương tự, vừa khẽ nắm lại tay anh bằng ngón tay trắng muốt nhỏ dài, đôi môi đỏ gợi cảm chợt khẽ cong lên, “Gọi tôi là Hạ Di.”

Hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung, một chút cảm xúc khó tả im lặng chảy trôi.

Nhìn nhau một cái với đôi mắt dịu dàng kia, Lương Trì cười nhạt một tiếng, nhanh chóng cụp mắt xuống, mơ hồ để lộ thái độ có chừng mực và xa cách.

“A Trì, mình anh lại đây với tôi một lát.”

Sau khi hai người giới thiệu với nhau xong, Billy nhanh chóng vỗ vai Lương Trì, chỉ ra ngoài, biểu cảm khá nghiêm túc, “Có chút chuyện cần bàn với anh.”

“Được.” Lương Trì nghe xong gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa, cùng ra khỏi phòng chuẩn bị với y.

Trong sảnh, loa trên đỉnh đầu đang phát nhạc jazz cổ điển lặp lại.

Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy dăm ba vị khách tới ăn cơm, ăn mặc phổ biến, tao nhã và chính thức, bước đi thong thả về phía phòng hòa nhạc chính ở tầng hai.

“Ngồi đi.”

Đi đến góc rẽ ở hành lang, Billy chỉ ghế sofa dùng để nghỉ ngơi bên cạnh, ra hiệu với Lương Trì.

Lương Trì im lặng ngồi xuống, thuận tay cầm ấm trà trên bàn rót một ít vào hai cái cốc giấy, đưa một cốc cho đối phương.

“Anh cũng đã nghe tin đồn rồi.”

Chỉ thấy Billy đan hai tay đặt lên chân, nhíu mày lại: “Bắt đầu từ năm ngoái trung tâm luôn thua lỗ, đã đổi mấy nhóm nhạc công thường trú, gần đây văn phòng chính bên Mỹ đang cân nhắc cắt giảm số lần biểu diễn của ban nhạc…”

Lương Trì nghe vậy có phần bất đắc dĩ, nói thẳng với y: “Billy, nếu ngày mai tôi không cần đến nữa, anh cứ nói thẳng, tôi có thể chấp nhận.”

Có vẻ không ngờ anh lại nói vậy, người đối diện nghẹn họng, lắc đầu cười lả giả một lát.

“Cũng không đến mức đó.”

Billy cầm cốc giấy trước mặt khẽ nhấp một ngụm, sau đó lấy một tờ giấy A4 từ cặp văn kiện bên người.

“Bắt đầu từ quý sau, trung tâm quyết định thực hiện một số điều chỉnh nhất định đối với nội dung biểu diễn của ban nhạc. Đây là danh sách nhạc cố định mỗi tuần, anh xem đi, chắc sẽ không khó đối với anh.”

Lương Trì duỗi tay nhận lấy, chỉ liếc nhìn mở đầu, vẻ mặt trở nên hơi phức tạp, “Billy…”

“Tôi biết anh muốn nói gì.” Đối phương nhanh chóng ngắt lời anh, đặt cốc giấy xuống, đổi tư thế ngồi nghiêm túc hơn.

“Danh sách nhạc trước đó quả thực xuất sắc hơn, nhưng có rất ít người có thể nghe hiểu. Bên trên cũng không quan tâm anh muốn chơi nhạc gì, hoặc là có thể giành được bao nhiêu thành tựu nghệ thuật. Họ chỉ quan tâm bài nhạc nào được khán giả chào đón nhất, có thể mang đến hiệu quả và lợi ích kinh tế trực tiếp nhất cho trung tâm.”

Lương Trì bên cạnh im lặng lắng nghe, từ đầu đến cuối không nói gì.

“Suy cho dùng nhạc jazz vẫn ít phổ biến trong nước, có thể có khách hàng ổn định đã khó lắm rồi.” Billy khẽ thở dài một tiếng, giọng nói cũng đầy tiếc nuối: “Nhất là mấy năm gần đây nền kinh tế cũng không ổn định, tầng lớp đưa ra quyết sách cũng phải cân nhắc đến tương lai và sự phát triển của trung tâm.”

“Ừ, tôi hiểu.” Cuối cùng Lương Trì cũng lên tiếng, đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng cúi thấp, như biển sao ẩn giấu trong màn đêm.

Billy nhìn anh mấy giây, cuối cùng vẫn áy náy nên đổi sang cách uyển chuyển hơn tiếp tục thuyết phục.

“Vì đổi danh sách nhạc, lịch thay ca cần sắp xếp lại, có vài nghệ sĩ piano đã liên hệ với tôi, hy vọng có thể tranh thủ thêm vài cơ hội, nhưng tôi ưu tiên cân nhắc nhạc công chính.”

Y đan tay, lời nói thay đổi, “Tôi cũng biết, hai năm qua ban nhạc bên ngoài của anh cũng không suôn sẻ lắm, cho nên…”

“Cảm ơn anh, Billy.” Nụ cười mỉm cực kỳ thờ ơ nhanh chóng xuất hiện ở khóe miệng Lương Trì.

Anh ngẩng đầu, bình tĩnh đáp bằng giọng không kiêu ngạo không tự ti: “Nhưng tôi không thể chấp nhận.”

Người đối diện nghe xong lại im lặng một hồi.

Billy ngồi nghiêm chỉnh, cứng họng nhìn Lương Trì một lát mới bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Được thôi.”

Có lẽ vì đủ hiểu Lương Trì, hiểu rõ sự kiêu ngạo ẩn sau vẻ ngoài dịu dàng của anh, Billy cảm thấy đã đoán trước được đáp án lúc này trước khi lên tiếng hỏi ra.

“Tôi tôn trọng lựa chọn của anh.” Billy tỏ vẻ tiếc nuối, không tiếp tục cố thuyết phục đối phương thay đổi ý nghĩ nữa: “Bên trên đã hứa, không thay đổi danh sách nhạc biểu diễn mỗi tối thứ sáu. Cho nên chúng ta vẫn có cơ hội tiếp tục hợp tác.”

Lương Trì mỉm cười gật đầu với y: “Được, tôi sẽ đến.”

Anh vừa dứt lời, có đồng nghiệp thò đầu ra từ phòng nghỉ, nhắc anh sắp đến giờ biểu diễn rồi.

“Đã đến giờ, tôi lên sân khấu đây.” Đứng dậy nói tạm biệt với Billy, Lương Trì vừa cởi khuy cổ áo vừa bình tĩnh bước về phía sân khấu đêm nay.

Billy đưa mắt nhìn người đàn ông biến mất ở cuối hành lang, tạm thời không đoán được câu “Tôi sẽ đến” của đối phương là lời hứa thật lòng hay chỉ là lời khách sáo qua loa với mình.

Dù sao trong mắt y Lương Trì giống như núi băng chìm dưới mặt nước, như mê như sương, mãi mãi không thể hiểu rõ được.

Trung tâm nhạc Jazz kết thúc vào chín giờ ba mươi tối.

Dựa theo thói quen của Lương Trì, sau mỗi buổi biểu diễn anh đều sẽ hút hết một điếu thuốc trên sân thượng bên ngoài phòng nghỉ mới rời đi.

Nhưng hôm nay khác trước kia, sau khi dụi tắt đầu mẩu thuốc lá đầu tiên, Lương Trì lại lấy điếu thứ hai từ trong túi ra, tiếp tục dựa vào lan can ngắm cảnh.

Gió đêm hơi mạnh, xe cộ qua lại bên hồ như mắc cửi.

Đèn neon trên bãi cỏ thay đổi đủ kiểu, như thể cả đêm không tắt.

“Cho mượn cái bật lửa?”

Vị trí bên cạnh im lặng có thêm một người, Lương Trì quay đầu sang, chiếc váy đỏ lộng lẫy xuất hiện trong tầm nhìn.

“Sao, chưa thấy phụ nữ hút thuốc bao giờ à?”

Nhìn dáng vẻ hơi kinh ngạc của anh, Khổng Hạ Di tao nhã lấy điếu thuốc lá nữ nhỏ trong hộp ra, kẹp giữa hai ngón tay đưa lên môi.

Lương Trì hơi ngẩn người, sau đó hoàn hồn lại, cười nhạt lấy bật lửa trong túi áo ra, cúi người dùng tay che và châm lửa.

“Rất ngầu.” Anh thuận miệng bình luận.

Ngọn lửa trong tay nhảy nhót hai lần, nhanh chóng đốt điếu thuốc lá.

Khổng Hạ Di nghiêng người vén tóc, tấm lưng gợi cảm như ẩn như hiện trong khói mù.

“Đoạn ngẫu hứng vừa rồi của anh được xem là đỉnh cao.” Cô chống cánh tay lên lan can, ngoảnh mặt về phía hồ nước ở xa, hững hờ liếc bên mặt Lương Trì qua khóe mắt.

“Quá khen.” Người đàn ông trưởng thành bên cạnh phủi tro thuốc, giọng nhẹ nhàng nhưng không mất lịch sự: “Trước cô, ca sĩ chính của ban nhạc Terra là ca sĩ da đen bản địa Mỹ, so với cô ấy, cô không hề kém.”

Khổng Hạ Di nhếch miệng, trong lời nói đầy trêu chọc: “Đây mới là quá khen này, ngài thủ lĩnh1.”

[1]

Lương Trì cười không nói gì, đối với anh có phải thủ lĩnh hay không chỉ là một cái danh hư vô mịt mờ, chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt.

Gió lại trở nên lạnh hơn, hai người cùng im lặng hút hết điếu thuốc lá trong tay.

Khói mù tản ra không khí bám lên vải áo, theo thời gian càng bay càng nhạt.

Dụi tắt thuốc lá, Khổng Hạ Di xoay người, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng ngâm trong màn đêm như một đóa hồng đỏ tươi đẹp ướt át.

“Tôi mới đến, không quen xung quanh cho lắm.” Cô nhìn bên mặt Lương Trì, thử đưa ra lời mời: “Có hứng thú dẫn tôi đi dạo quanh đây không, hoặc tìm chỗ nào đó ngồi xuống một chén?”

Lương Trì cụp mắt xuống, con ngươi trong veo phản xạ ánh sáng: “Trong tình huống bình thường tôi sẽ nói có hứng thú.”

Hiển nhiên Khổng Hạ Di nghe ra ý trong lời nói của anh, nhướng mày hỏi lại: “Cho nên, hôm nay không phải là bình thường?”

“Hôm nay thực sự hơi muộn, tôi còn muốn mua ít đồ trước khi siêu thị đóng cửa.”

Lương Trì bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó xoay người, khẽ điều chỉnh cổ áo. Sau khi chỉnh xong lại đặt tay lên lan can, vô tình hoặc cố ý để lộ chiếc nhẫn trên ngón út bên trái.

Khổng Hạ Di quét mắt qua cuối đốt ngón tay thon dài của anh, hơi khép mắt lại: “Vậy chúng ta…”

“Thôi để lần sau có cơ hội, tôi sẽ mời cô xem như đền bù.” Lương Trì lại xoay người, nhẹ nhàng nói.

Nhìn chằm chằm đôi mắt bình tĩnh nửa giây, Khổng Hạ Di hào phóng đồng ý.

Hai tiếng trước, với tư cách là người mới của dàn nhạc được chú ý, Khổng Hạ Di đã biết được khá nhiều chuyện về Lương Trì từ các cô gái trong nhóm.

Các cô đều nói Lương Trì theo chủ nghĩa độc thân, nhẫn không rời người, không yêu đương, không mập mờ, cũng từ chối tất cả các mối quan hệ nam nữ với mục đích tình d.ục.

Nhưng Khổng Hạ Di luôn cho rằng đàn ông là động vật cảm tính bị chi phối bởi nửa th.ân dư.ới. Cho nên cô tin rằng mình có thể trở thành ngoại lệ của anh, mãi mãi chỉ là vấn đề thời gian.

Theo người đàn ông từ ban công quay về phòng nghỉ, có hai cô gái tinh ý đã đến gần, lặng lẽ hỏi thăm tiến triển của Khổng Hạ Di.

“Chị Hạ Di, sao rồi, anh Lương Trì siêu dịu dàng đúng không.”

“Anh ấy?”

Nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi từ xa, khóe miệng Khổng Hạ Di chợt nở nụ cười sâu xa.

“Tính cách khá thú vị, nhưng hơi chậm chạp, là kiểu người chị thích.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.