Sáng thứ Hai, phòng vẽ tranh Tìm Kiếm Giấc Mơ.
Các học sinh nội trú vội vàng đi qua giữa sân và hành lang.
Sắp đến giờ học buổi sáng, học sinh vẫn ở bên ngoài ngày càng ít. Chu Sùng Dục đội mũ, quanh quẩn tại chỗ năm phút trong góc tiền sảnh, cuối cùng có cô giáo đi ngang qua chú ý đến cậu, tốt bụng dừng lại nhắc nhở.
“Em học sinh này, vào lớp rồi, mau vào đi.”
Nghe thấy giọng nói, Chu Sùng Dục quay lại, cúi đầu không nói gì, ánh mắt luôn nhìn mũi giày của mình.
Cô giáo đang khó hiểu, người quản lý ngồi ở quầy lễ tân đúng lúc chú ý đến tiếng động bên này, gọi cô giáo từ xa: “Cô Lý ơi, đó là học sinh mới đến hôm nay.”
Giọng vừa vang vừa rõ, vang vọng khắp hành lang.
Nói xong y lại bắt đầu chỉ huy thực tập sinh bên cạnh: “Tiểu Triệu, cậu dẫn nó vào đi, giúp nó làm quen với môi trường.”
Tiểu Triệu nói được, vội vàng đặt bánh bao canh trong tay xuống, tìm danh sách rồi đi về phía Chu Sùng Dục.
Đi theo sau thực tập sinh không lớn hơn mình quá hai tuổi, Chu Sùng Dục đi tới cửa phòng vẽ tranh mà cậu đã tới hôm trước.
Qua lớp cửa sổ kính trong suốt, có thể thấy bên trong đã có khá nhiều người ngồi.
Thực tập sinh dẫn cậu đi nhận gói quà nhập học và máy tính bảng trước, sau đó dẫn cậu vào phòng vẽ tranh, đi vòng qua một dãy giá vẽ lộn xộn, chỉ vào vị trí trống duy nhất ở giữa.
“Em học sinh, sau này đây sẽ là chỗ ngồi của em.”
Sự đánh giá đến từ những người xung quanh đồng loạt rơi trên người Chu Sùng Dục. Cậu im lặng một lúc, chậm rãi chen vào, đứng ngồi không yên.
Do dự một lát, một tay cậu đỡ phần dưới giá vẽ bắt đầu di chuyển nó.
“Cho đi nhờ.” Cậu cụp mắt, lạnh giọng nói.
Trong ánh mắt ngạc nhiên và tạp âm dịch chuyển ghế đẩu, Chu Sùng Dục thành công di chuyển giá đỡ tới góc phía sau bên phải phòng học.
Mặc dù nơi này không nhìn rõ tranh mẫu của giáo viên trên màn hình nhưng sát tường, ít người nhất, không cần luôn đứng ngồi không yên, cũng khỏi phải có cảm giác chật chội bị mọi người chú ý.
Xếp bảng vẽ ngay ngắn, Chu Sùng Dục lại chuyển ghế, im lặng ngồi xuống.
Đeo tai nghe lên, mọi tiếng ồn từ môi trường xung quanh biến mất không còn tăm hơi.
Ngồi bên cạnh là mấy lão làng đã học lại ba, bốn năm, ngoại hình trưởng thành hơn học sinh bình thường rất nhiều.
Có lẽ là vì Chu Sùng Dục không thèm hỏi đã tùy tiện xâm lấn lãnh thổ của họ, mấy người thì thầm với nhau một lúc, trong lời nói đều là bất mãn và khinh miệt.
“Ê, mới đến.”
Một lát sau, học sinh nam gần Chu Sùng Dục nhất gác một tay lên lưng ghế, hất cằm với cậu như khiêu khích, ra hiệu: “Lấy cây bút.”
Chu Sùng Dục cúi đầu, dùng con dao nhỏ gọt bút chì từng chút một, làm lơ chuyện này.
“Mày lãng tai phỏng, không nghe thấy tao nói à?” Học sinh nam mất kiên nhẫn liếm má một cái, trực tiếp ra tay tự giác chiếm cây bút chì Chu Sùng Dục vừa gọt xong làm của mình.
Lúc này Chu Sùng Dục mới ngẩng đầu lên, mi mắt cụp xuống lộ ra dưới mũi trùm, hờ hững nhìn người, có vẻ u ám khó tả.
Giương cung bạt kiếm nhìn nhau mấy giây với cậu, học sinh nam kia rõ ràng rơi vào thế yếu, nhưng miệng vẫn không tỏ ra yếu kém.
“Lấy hộ anh em của tao hai cây nữa.” Học sinh nam kia nói, vừa xòe tay ra với cậu.
Vẻ sắc bén như dao găm chợt xuất hiện trong mắt Chu Sùng Dục, giống như tự phòng vệ trong tình huống nguy hiểm, lườm một cái có thể chọc thủng một lỗ trên người.
Không hiểu sao, lời dặn dò của Chu Sùng Nhiên khi rời đi mấy ngày trước đột nhiên hiện lên trong đầu.
Suy cho cùng vẫn có phần kiêng dè, Chu Sùng Dục im lặng một lúc, thuận tay ném bút sang.
Một đường parabol vẽ ra giữa không trung, rơi thẳng vào ngực học sinh nam.
Sau khi lấy được chiến lợi phẩm tượng trưng cho chủ quyền, học sinh nam nở nụ cười đắc ý. Trái lại không gây sự nữa, lại quay về trước giá vẽ của mình.
Thế giới lại quay về yên tĩnh.
Chu Sùng Dục vén tay áo lên, cầm dao nhỏ gọt xong cây bút còn sót lại trên giá như không có chuyện gì xảy ra.
Mạt gỗ, bụi than dính đầy tay.
Đối chiếu tài liệu, tùy ý phác họa vài nét trên giấy, vẽ ra một hình dáng sơ sơ. Đầu tiên sắp xếp các đường nét, sau đó tô đậm từng lớp, vài tiếng đồng hồ thoát cái đã qua.
Cho đến khi cuối cùng bất cẩn làm gãy đầu bút, Chu Sùng Dục vẫn không thể đè nén được cảm giác khó chịu sinh lý mạnh mẽ trong lồng ngực…
Tim đập nhanh, muốn nôn khan.
Đã ba tháng trôi qua kể từ lần cuối cùng khởi động hành động tự vệ này.
Nhìn bức tranh chưa hoàn thành trước mặt và đầu bút bị gãy, Chu Sùng Dục thất thần một lát, lại cầm con dao nhỏ lên.
Vết thương màu đỏ trên cánh tay lộ ra bên dưới ống tay áo len, thỉnh thoảng cọ vào vẫn hơi đau.
Bàn tay cầm cán dao hơi siết chặt, như đang dao động, cuối cùng vẫn rơi xuống làn da trên cánh tay trái, mang theo sức lực khẽ rạch một cái.
Theo cơn đau nhói, những đường màu đỏ sắp xếp lộn xộn kia lại có thêm một đường mới.
Chu Sùng Dục cúi thấp đầu, mờ mịt nhìn cánh tay mình. Sợi dây thần kinh căng thẳng trong đầu đã lâu hình như chuyển sang hướng khác…
Thoải mái.
Nhưng chỉ là một chút xíu.
Trong lúc không hề hay biết, phòng vẽ tranh đã trống một nửa.
Cất gọn dụng cụ vẽ tranh vào tủ chứa đồ, Chu Sùng Dục đeo ba lô của mình, đi ra ngoài theo dòng người tan học.
Đi qua hành lang, hầu hết học sinh đi về phía nhà ăn, Chu Sùng Dục lại rẽ sang hướng khác ở giữa đường, đi thẳng về phía cổng vườn vẽ tranh.
“Cháu học sinh ơi, cháu đi đâu vậy…”
Bác bảo vệ trong phòng trực bưng bát tráng men, đang ăn mì sợi ngon lành, nhìn thấy có học sinh đi ra ngoài, bác nhất thời chưa kịp phản ứng: “Vẫn chưa đến giờ tan học đâu…”
Dưới cái nắng chói chang giữa trưa, Chu Sùng Dục đeo tai nghe, biến mất trong dòng xe cộ ở cổng.
…
Kim đồng hồ chỉ hướng 12 giờ, rèm cửa vẫn chưa kéo ra, trong phòng vẫn duy trì trạng thái ban đêm.
Lương Trì nằm nghiêng trên thảm phòng ngủ, chiếc kèn Harmonica vẫn còn đặt trên ngực.
Bài hát đã hứa viết cho người bạn vẫn chưa hoàn thành, bàn phím midi màu đỏ thẫm bị anh ném bừa bên tay, gồm cả cuộn dây quấn quanh, chất đống lộn xộn.
Kể từ lần trước trở về từ trung tâm, anh đã nhốt mình trong phòng gần hai ngày.
Trong thời gian này, anh đã sáng tác hai bài hát, thu âm ba bài hát mẫu, biểu diễn ngẫu hứng một số giai điệu Harmonica vô nghĩa và gần với tiếng ồn. Cuối cùng lại cảm thấy không có cái nào làm mình hài lòng, thế là anh nhấp chuột xóa toàn bộ dữ liệu.
Cơn đói và buồn ngủ không ngừng xâm nhập ý thức, thay nhau chiếm ưu thế.
Sau khi bị đánh thức bởi tiếng sôi bụng lần thứ ba, cuối cùng Lương Trì nhận ra đã đến lúc nên dậy nấu chút đồ ăn cho mình.
Anh chậm chạp ngồi dậy, tìm di động xung quanh.
Cánh cửa dưới tầng khẽ vang lên một tiếng đúng vào lúc này, ngay sau đó còn có tiếng bước chân loáng thoáng.
Ngẩn người nửa phút, loại bỏ suy đoán có trộm, lúc này Lương Trì mới nhớ ra trong nhà còn có một “cậu thiếu niên rắc rối” sống cùng mình.
Nhím con về rồi.
Anh thầm nghĩ.
…
Vừa bước vào nhà, Chu Sùng Dục đã lao đến trước máy đun nước, rót cho mình một cốc to rồi uống ừng ực.
“.. Sao lại về rồi.”
Giọng nam đột nhiên xuất hiện sau lưng khiến cậu giật nảy mình.
Lương Trì không tìm dép lê, chân trần bước xuống cầu thang, vừa dùng ánh mắt soi mói nhìn cậu thanh niên trong phòng khách từ trên xuống dưới.
Trên đầu cậu thanh niên toàn là mồ hôi, bên gò má còn có một vệt bụi than, rõ ràng hơi né tránh khi thấy anh.
Lương Trì khẽ nhíu mày, trong lòng đã đoán sơ được lý do Chu Sùng Dục trở về vào giờ này, dừng một lát mới nói: “Anh trai cậu nói với tôi cậu phải ở phòng vẽ tranh đến tối.”
“Khó chịu nên về trước.” Chu Sùng Dục lạnh lùng giải thích, nói xong đặt cái cốc rỗng trong tay xuống, đi thẳng qua Lương Trì.
Trong nháy mắt đi qua, một cánh tay thon dài mạnh mẽ đột nhiên phủ lên cổ tay cậu và nắm chặt.
Chu Sùng Dục bị đau, vô thức giấu ra sau nhưng không giấu được.
Cánh tay dễ dàng bị nâng cao, vết đỏ trên đó lộ ra, có mới có cũ, hơi khác với những gì Lương Trì nhìn thấy trước đó.
Suy đoán trước kia trong lòng được xác minh, Lương Trì im lặng nhìn chằm chằm vết máu hoàn toàn mới trên cổ tay Chu Sùng Dục, trong ánh mắt luôn sắc bén chợt hiện lên chút phức tạp.
“Đừng đụng vào…” Chu Sùng Dục dùng rất nhiều sức, cắn răng thoát khỏi sự trói buộc của đối phương.
“Bị làm sao.” Lương Trì buông người ra, nghĩ lại có lẽ mình không cần hỏi như vậy nên đổi sang cách hỏi trực tiếp hơn: “Tại sao phải làm mình bị thương.”
Rõ ràng bị nói trúng tâm sự, nhưng thái độ của Chu Sùng Dục lảng tránh hơn ngày thường, kiên quyết cúi đầu chen qua người Lương Trì.
“Anh… Không quản được.” Cậu nói đứt quãng.
“Anh trai cậu biết không.”
Sau lưng truyền đến câu hỏi nói trúng tim đen, khiến bước chân của Chu Sùng Dục dừng lại.
Cậu siết chặt tay áo, trong lòng không ngừng đấu tranh, ấp ủ mất mấy giây mới xoay người lại, không tránh né đối mặt với Lương Trì nữa.
“Đừng nói cho anh ấy…” Chu Sùng Dục gằn từng chữ một, giọng điệu giống đe dọa hơn là cầu xin.
Nhìn phản ứng này của cậu, Lương Trì nhếch khóe miệng nở nụ cười nhạt nắm chắc phần thắng: “Đây là thái độ nhờ vả của cậu?”
Cậu thanh niên đối diện nghe xong lập tức yếu thế, ánh mắt mệt mỏi cụp xuống, cũng không biết hết can đảm hay là không cam lòng.
“Lại đây, ngồi ở đây.” Lương Trì xoay người ra sau, đầu ngón tay thon dài chỉ lưng ghế sofa.
Chu Sùng Dục liếc anh một cái qua khóe mắt, chỉ có thể nghe lời làm theo.
“Cởi áo khoác ra.” Chờ cậu ngồi xuống, Lương Trì lại khoanh tay đứng bên cạnh tiếp tục ra lệnh.
Mặc dù không tình nguyện, nhưng Chu Sùng Dục vẫn khó hiểu cởi áo ra, để lộ xương đòn và cánh tay gầy gò.
Hòm thuốc nhanh chóng được đặt lên bàn, Lương Trì lấy một lọ cồn y tế nhỏ và một gói bông gòn vô trùng ra. Anh vốn định tự bôi thuốc giúp, nhưng cố kỵ điều gì đó, dừng một lát mới ném đồ cho Chu Sùng Dục.
“Cái này, tự bôi đi.”
Cậu thanh niên ngồi im, ngậm miệng không nói.
Cậu cúi đầu nhìn đồ Lương Trì ném trong ngực, do dự một lát mới vặn mở nắp lọ cồn, giống như cố tình giận dỗi, qua loa đổ một ít lên cánh tay mình.
Hành động như vậy nhanh chóng khiến Lương Trì bất mãn.
“Không bôi đàng hoàng, chỉ có thể để tôi bôi.” Lương Trì nói rõ có lý có cứ, cầm lấy lọ trong tay Chu Sùng Dục, lại lấy một cục bông gòn ra nhúng vào cồn, nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên cổ tay cậu.
Cảm giác lạnh lẽo kíc.h thí.ch làn da từng chút một, Chu Sùng Dục quay mặt đi, bướng bỉnh cắn chặt quai hàm.
“Biết đau còn tàn nhẫn với bản thân như vậy?” Lương Trì liếc qua vết bầm màu xanh nhạt dưới mắt cậu, vẻ mặt hơi phức tạp.
Cậu thanh niên khắp người toàn vết thương không để ý tới anh, tạm thời xem như không nghe thấy, chỉ duy trì một tư thế ngồi im.
“Tôi biết cậu không thích tiếp xúc với người khác, nhưng… Trả lời là phép lịch sự cơ bản nhất.” Lương Trì cúi đầu, kiên nhẫn lau sạch vết máu và bụi than trên cánh tay cậu.
Thấy người nọ vẫn không nói lời nào, Lương Trì mới bất đắc dĩ ngước mắt lên, nhìn cậu nói như thật: “Cậu không nói gì, tôi sẽ đi mách với anh cậu…”
Chưa nói hết câu, Chu Sùng Dục đột nhiên quay mặt lại, để lộ sự hờ hững và thù địch trong đôi mắt âm u.
“Đau quen rồi, vết thương nhỏ thôi.” Cậu đáp hời hợt, nói xong lại quay đầu về, rõ ràng vẫn không muốn để ý.
Nhớ đến những chuyện về cậu mà Chu Sùng Nhiên từng nhắc trước đó, Lương Trì nhói lòng, động tác lau lại cẩn thận hơn.
“Tại sao lại như vậy?”
Vừa hỏi xong Lương Trì lại hơi hối hận…
Còn có thể tại sao.
Tự kỷ, lo lắng về môi trường mới, ám ảnh bạo lực gia đình.
Cho dù là một cái nào cũng đủ trở thành lý do Chu Sùng Dục dùng đau đớn làm tê liệt bản thân, cố gắng di chuyển sự chú ý.
“Tâm trạng không tốt.” Im lặng một lúc lâu, câu trả lời của Chu Sùng Dục vẫn rất đơn giản.
Muốn cải thiện bầu không khí ngột ngạt giữa hai người, Lương Trì đổi chủ đề: “Ngày đầu ở phòng vẽ tranh, học hành có suôn sẻ không.”
Chu Sùng Dục không cần nghĩ ngợi, giọng điệu rất hờ hững: “Giáo viên dạy kỹ năng làm bài thi, mọi người vẽ giống nhau, chẳng có gì thú vị.”
“Vậy là tốt mà.” Lương Trì mỉm cười, cuối cùng nhân lúc cậu không chú ý dùng bông tẩm cồn lau đi vết bụi than trên cằm đối phương, sau đó nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi.
Chu Sùng Dục nghiêng đầu nhìn anh, mắt thấy anh cầm di động trên đàn piano, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng.
“Anh muốn làm gì?”
Nhưng Lương Trì đã đặt điện thoại bên tai, khóe mắt hơi cười: “Alo, phòng vẽ tranh Tìm Kiếm Giấc Mơ đúng không.”
Chu Sùng Dục sững sờ, im lặng nghe anh gọi điện thoại.
… “Tôi là anh của Chu Sùng Dục, hôm nay em ấy không khỏe, buổi chiều muốn xin nghỉ… Ừ, hôm nay em ấy mới đến, vẫn chưa quen lắm… Được, cảm ơn…”
Cuộc điện thoại nhanh chóng kết thúc, Chu Sùng Dục thôi nhìn.
Vết thương trên cánh tay được sạch sẽ, không còn mang đến đau đớn và kí.ch th.ích cho cậu nữa.
Cũng không biết làm sao, cơn hoảng sợ sinh lý khiến người ta buồn nôn trong lồng ngực khi đó đã im lặng biến mất.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.