Đi ra ngoài chưa đến mười phút đồng hồ, Chu Sùng Dục đã bắt đầu hối hận.
Ngày nghỉ, các khu thương mại ồn ào, biển người và dòng xe cộ rộn ràng, thần kinh căng thẳng vì xung quanh quá ồn. Bất kỳ điều nào cũng khiến cậu không thích nổi.
Ngoài cửa sổ xe người đến người đi, mắt thấy sắp đến nơi, xe lại bị chặn giữa đường bởi hàng ngũ vào tầng hầm.
Trên màn hình điện tử bên đường, số “0” biểu thị số chỗ đậu xe còn lại rất dễ thấy. Bảo vệ mất kiên nhẫn xua tay với những chiếc xe phía sau, ra hiệu muốn đi vào vẫn phải xếp hàng chờ.
Lương Trì lại có đủ kiên nhẫn, một tay gác lên vô-lăng, nhàn nhã tự đắc bật dàn âm thanh trên xe.
Tất nhiên vẫn mở nhạc Jazz, Chu Sùng Dục chê ồn, muốn duỗi tay tắt đi lại bị người bên cạnh đánh về.
“Ngồi im.” Lương Trì dùng ngón tay thon dài khẽ gõ nhịp, vừa nghiêng đầu liếc cậu một cái: “Cậu cũng học nghệ thuật, nhân cơ hội nên tiếp thu thêm âm nhạc, nâng cao gu của mình.”
Chu Sùng Dục nghe xong chỉ có thể uể oải ngoảnh mặt đi, cơ thể hướng ra ngoài, rõ ràng không muốn thảo luận sâu sơn về chủ đề “Gu âm nhạc” với đối phương.
Chờ trên xe một lúc, Lương Trì tắt “Bách khoa toàn thư thực đơn hằng ngày” vừa tải về điện thoại, bấm mở bản đồ tìm bãi đậu xe gần đó.
Sau khi lượn một vòng, cuối cùng chỉ có thể dừng xe trong ngõ nhỏ đối diện siêu thị.
Từ chỗ xuống xe đến siêu thị phải đi qua một đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-tu-chieu-bach-nhuy/2745259/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.