Sau khi giày vò từ siêu thị như vậy, khi thực sự ăn được cơm đã khoảng ba, bốn giờ chiều.
Hai người hai món chay, cộng thêm một nồi cơm nhỏ, một bữa cho hai bữa. Cũng khó nói là bữa trưa hay bữa tối.
Ăn gần xong, cửa nhà đúng lúc bị gõ. Lương Trì đi tới mở cửa, phát hiện là cô dọn dẹp cứ hai tháng sẽ đến quét dọn một lần.
“Cô Lý? Mau vào đi.” Anh lịch sự giữ cửa giúp bà, nụ cười rất vui vẻ.
Đối phương nhiệt tình đáp một tiếng, vừa cúi người thay giày, trong tay còn xách theo một túi vải in logo công ty vệ sinh, bên trong đựng dụng cụ khá chuyên nghiệp.
Căn hộ khoảng nửa tháng chưa quét dọn, rất nhiều nơi đã bừa bộn tới mức không có chỗ đặt chân.
Chu Sùng Dục chưa bao giờ có hứng thú với người lạ đến thăm, chỉ im lặng ngồi trước bàn ăn, chậm rãi gắp thức ăn vào bát mình.
Sau khi cậu ăn xong, tiếng máy hút bụi đúng lúc vang lên trên tầng.
Đặt bát vào bồn rửa, cậu lặng lẽ đội mũ áo nỉ lên, cúi đầu chuẩn bị đi vào phòng. Kết quả mũi chân vừa chạm vào cầu thang, lại bắt gặp cô dọn dẹp tay cầm cây lau nhà bước xuống cầu thang.
“Này chàng trai, đừng lên vội, chờ cô quét dọn phòng cho cháu xong đã.” Cô Lý quay đầu nhìn cậu một cái, tiện thể duỗi tay lau giọt mồ hôi trên trán.
Bước chân Chu Sùng Dục khựng lại, kế hoạch vốn định quay về phòng thất bại, cậu cũng ngại đáp lời thêm, chỉ có thể nhanh chóng xoay người, lại trốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-tu-chieu-bach-nhuy/2745260/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.