Bầu trời dần tối, cơn mưa phùn nhỏ bắt đầu rơi xuống, nương theo cơn gió lúc chậm lúc nhanh, thỉnh thoảng hắt lên kính cửa sổ.
Trong phòng bắt đầu trở nên hơi ẩm, Chu Sùng Dục ôm chân vùi trong khe hở giữa bàn trà và sofa, trên người khoác chăn mỏng, bị ánh sáng màu xanh lam của TV bao phủ.
Cậu không chú ý cô Lý quét dọn xong rời đi lúc nào.
Thế giới điện ảnh rực rỡ sắc màu như một tấm lưới bí ẩn mang theo mồi nhử ngọt ngào, luôn thu hút và bắt giữ toàn bộ sự chú ý của cậu.
Cũng khiến cậu tạm thời từ bỏ mong muốn mãnh liệt quay về phòng nhốt mình lại.
Thật ra bản thân bộ phim này không hay đối với cậu.
Ống kính rung, cách kể chuyện rời rạc lộn xộn, kịch bản nhảy vọt và tẻ nhạt thường thấy ở phim văn nghệ, thường xuyên khiến người xem như lọt vào sương mù.
Nhưng khi Thư Kỳ hất mái tóc xoăn dài xinh đẹp, trong tay cầm điếu thuốc lá, xuất hiện ở hàng lang màu xanh lam dài ngoằng ở đầu phim, mọi khuyết điểm khác dường như đều trở nên không quan trọng nữa.
“Tại sao… hắn ta lại đối xử với Vicky như vậy.” Chu Sùng Dục bình tĩnh nhìn màn hình TV, mờ mịt hỏi Lương Trì sau lưng.
Vicky là tên trong phim của Thư Kỳ, mà “hắn” tất nhiên là bạn trai Tiểu Hào của Thư Kỳ.
Tiểu Hào là kẻ thất nghiệp, mỗi tối ở nhà tính thời gian Vicky tan làm trở về.
Hắn tùy ý lục lọi ba lô của cô, theo thói quen kiểm tra hóa đơn và nhật ký cuộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-tu-chieu-bach-nhuy/2745261/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.