Trở về từ thị trấn vẽ phác thảo là bốn giờ chiều.
Chu Sùng Dục không đến bờ sông gần đó chụp ảnh với phần lớn người của phòng tranh, mà một mình đeo túi tranh đến bến xe trong huyện mua vé xe buýt về thành phố.
Không phải là ngày nghỉ lễ, hầu như không có ai ở trạm xe nông thôn.
Bác gái trong cửa bán vé đang nhàm chán xem điện thoại, khóe mắt liếc thấy cậu đi tới, hỏi mà không buồn ngẩng đầu lên: “Đi đâu?”
Chu Sùng Dục do dự một lát, cuối cùng vẫn trả lời: “Yến Xuyên.”
Quét mã trả tiền, một tờ vé xe đóng dấu mộc đỏ nhanh chóng được đưa ra từ cửa sổ.
Chu Sùng Dục chậm rãi cầm vé trong tay, đồng thời một suy nghĩ lóe lên trong đầu, bắt xe rời khỏi thành phố này.
Mấy tháng trước, khi cậu chạy khỏi nhà ở Lâm Thành, tâm trạng cũng giống như bây giờ.
Ngột ngạt, buồn phiền, không ổn định mãnh liệt.
Nhưng lần trốn chạy đó chắc chắn là thất bại. Cậu tưởng tượng cuộc sống độc lập quá đơn giản. Tưởng rằng thoát khỏi Chu Viễn Sơn thì mọi thứ sẽ nước chảy thành sông, không biết rằng thế giới bên ngoài kia phức tạp hơn nhiều so với vẻ bên ngoài.
Cho nên bây giờ, về Yến Xuyên hay tiếp tục bỏ nhà đi, Chu Sùng Dục có xu hướng chọn cái trước hơn.
Trên đường về, xe buýt cũ tỏa ra mùi nấm mốc.
Chu Sùng Dục dựa đầu vào cửa sổ xe, thất thần nhìn chằm chằm hàng cây bên đường liên tục chạy lùi. Cành cây khô héo phản chiếu trong con ngươi của cậu như một bộ phim nhựa chiếu nhanh.
Xuống xe lại đeo ba lô đi bộ hai cây số, thật vất vả mới đi đến trước cửa căn hộ.
Kết quả sờ túi, thẻ học sinh, điện thoại, và mấy món đồ lặt vặt của cậu đều có, chỉ không thấy chìa khóa nhà đâu cả.
Không mang ra ngoài, hay là bị mất lúc phác thảo.
Hoặc là…rơi trên xe rồi?
Chu Sùng Dục nhíu mày, cố gắng thử kiểm tra ký ức về chìa khóa trong đầu, tiếc là không thu hoạch được gì.
Gõ cửa cả buổi cũng không có ai trả lời, do dự giữa chờ tại chỗ và quay về phòng tranh chỉ chốc lát, Chu Sùng Dục đi đến cầu thang, lấy điện thoại ra thử bấm một dãy số.
“Alo… Lương Trì.” Điện thoại kết nối rất nhanh, trước khi đối phương nói chuyện, Chu Sùng Dục c.ắn môi dưới, nhỏ giọng nói.
Môi trường bên kia ồn ào khiến cuộc đối thoại không rõ lắm, nhưng dù vậy, giọng nói của Lương Trì cũng vững vàng như nhịp trống mạnh mẽ trầm nhất trong bản nhạc.
Chu Sùng Dục im lặng nghe anh nói một lúc, hơi mất kiên nhẫn bĩu môi.
“Tai anh không có vấn đề gì, là tôi.”
Cậu cúi thấp đầu, liên tục nghiền gót chân lên bậc thang trên cùng, do dự một lúc mới lấy hết can đảm, yếu ớt nói.
“Hình như… Tôi làm mất chìa khóa rồi.”
…
Phía Nam thành phố, club Hoan Lạc.
Chu Sùng Dục ghét đến những nơi đông người như thế này nhất.
Đi qua chợ đêm ồn ào nhộn nhịp, trên phố đi bộ phía sau trung tâm thương mại có một LiveHouse tên là “Whisper”, địa chỉ Lương Trì gửi ở đây.
Vẫn chưa đi đến gần, từ xa đã có thể nhìn thấy bảng hiệu đèn neon to lớn ở cửa.
Bên đường đã có người đang xếp hàng chờ, có cặp đôi trông như sinh viên, cũng có nam nữ tốp năm tốp ba nói chuyện đùa giỡn với nhau, không hề buồn chán.
Sợ tiếp xúc quá gần với người lạ, Chu Sùng Dục đội mũ trùm, cúi đầu lách qua đám đông. Vừa chuẩn bị vào quán tìm một chỗ yên tĩnh hít thở không khí, kết quả lại bị người soát vé ở cửa chặn bên ngoài.
“Em trai, có vé không?”
Anh soát vé đang di chuyển cái bàn đến cửa, thấy cậu không nói gì đã cúi đầu xông vào, vội vàng dùng cánh tay đầy hình xăm chặn trước mặt cậu.
Chu Sùng Dục ngước mắt liếc y một cái, từ đầu đến cuối không muốn đối diện với người ta, ấp úng nói: “Tôi… Tìm người.”
“Tìm người?” Thấy thái độ lảng tránh của cậu, anh soát vé càng chắc chắn cậu là sinh viên nghèo muốn thừa cơ trốn vé đi vào, mất kiên nhẫn xua tay một cái: “Chỗ chúng tôi vào bằng vé, vẫn chưa đến giờ soát vé, hay là cậu…”
“Xin lỗi…” Một giọng nam đột nhiên vang lên từ lối đi phía sau.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Chu Sùng Dục sững sờ ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Lương Trì mặc nguyên cây đen đi ra…
Áo sơ mi lụa, cổ áo mở rất sâu.
Dây chuyền và bông tai đều là kiểu dáng đơn giản nhất, tôn lên tổng thể một cách vừa phải.
“Người của tôi.”
Lương Trì chỉ Chu Sùng Dục, chào hỏi một tiếng đơn giản với anh soát vé, nói xong thuận tay túm dây rút trên áo nỉ của cậu, nhẹ nhàng kéo cậu đi vào trong.
Đầu óc rối mù đi theo Lương Trì rẽ mấy lần trong hành lang, Chu Sùng Dục chỉ lo cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
Đi đến cuối cùng không biết là đến đâu, người đàn ông trước người đột nhiên dừng lại. Cậu không kịp phản ứng, đâm sầm vào lưng đối phương.
Mùi thuốc lá nhạt đập vào mặt, hai má Chu Sùng Dục nóng bừng, vội vàng lùi lại mấy bước, chậm nửa nhịp ngước mắt lên.
Nơi này là lối đi hậu trường chứa đầy thiết bị sân khấu. Họ đứng ở góc chết cuối cùng của lối đi, sẽ không chạm mặt những nhạc công ăn mặc kỳ lạ, bước đi vội vàng kia.
Ánh đèn trên đầu rất tối, những biểu tượng xanh xanh đỏ đỏ của các ban nhạc khác nhau dán đầy lên bức tường mang phong cách công nghiệp cổ điển.
Lương Trì mở hé cửa sổ bên cạnh, lại lấy điếu thuốc lá trong túi ra châm lửa, nghiêng người dựa vào góc, tư thế tao nhã bắt đầu hút thuốc.
Bầu không khí lúng túng của tối qua và sáng nay vẫn quanh quẩn giữa hai người, Chu Sùng Dục đang lo âu nên hỏi đối phương về chìa khóa như thế nào, Lương Trì lại lên tiếng trước.
“Tôi không nói cho anh cậu biết.”
Anh nói, thò đầu thuốc lá ra ngoài cửa sổ gảy, ánh mắt bình thản nhìn chăm chú cậu thanh niên trước mặt: “Là giáo viên của phòng tranh vô tình phát hiện ra rồi nói cho cậu ấy biết.”
Chu Sùng Dục nghe xong sững sờ một lát, không ngờ Lương Trì biết được lý do cậu phiền lòng nhanh như vậy.
Nhưng nghĩ lại, nếu Lương Trì tới đây để biểu diễn cùng với Chu Sùng Nhiên, như vậy có cơ hội hỏi cũng hợp lẽ.
Giáo viên phát hiện.
Nếu như vậy, hình như mình cũng không có lý do giận dỗi đối phương nữa.
“Cậu ấy rất lo cho cậu, hỏi tôi rất nhiều tình huống của cậu.” Lương Trì chậm rãi nhả khói, khoanh tay trước ngực: “Tôi nói với cậu ấy cậu không sao, chỉ là cần thời gian làm quen.”
Chu Sùng Dục ngước mắt nhìn anh một cái, cúi đầu nhéo đầu ngón tay mình: “… Ừm.”
“Chỉ một câu ừ?” Người đối diện nhướng mày, giọng hơi chất vấn.
Chu Sùng Dục dừng một lát, một lần nữa nhìn vào đôi mắt đẹp của đối phương, yết hầu trượt lên xuống, “Ừ.”
Nhìn dáng vẻ đàng hoàng của cậu, Lương Trì không khỏi bật cười.
“Đêm qua, tôi suýt bị cậu đánh đấy.” Anh nói, lại hơi cúi người, thở khói đặc lên mặt đối phương, cười nói: “Cậu ừ một tiếng đã đuổi tôi đi rồi?”
Trong mũi tràn đầy mũi nicotin cay độc, Chu Sùng Dục bị sặc ho khan mấy lần, ánh mắt dần có thêm chút tức giận.
Mắt thấy trò đùa dai của mình được như ý, Lương Trì nhếch khóe miệng cười trộm, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn nhiều.
“Anh Trì, thử âm thanh…”
Hai người đang im lặng nhìn nhau, một cái đầu thò ra từ phòng nghỉ cách đó không xa, hét lên với bên này.
Lương Trì quay đầu vẫy tay ra hiệu với người kia, nhanh chóng dụi tắt thuốc lá trong tay, lại khôi phục cửa sổ về vị trí cũ.
“Tôi dẫn cậu đến phòng nghỉ hậu trường.” Lương Trì vỗ đầu Chu Sùng Dục, mỉm cười: “Ở đó chờ tôi, không được đi trước, lát nữa cùng về.”
Chu Sùng Dục nhíu mày: “Tại sao.”
“Trừng phạt.” Người đàn ông trước mặt không cần nghĩ ngợi, ánh mắt luôn hiền hòa nhìn thẳng vào cậu khiến trong lòng cậu không thoải mái cho lắm.
Có lẽ nhận ra sự mất tự nhiên của Chu Sùng Dục, Lương Trì nhanh chóng thu lại ánh mắt nghiêm túc trực tiếp kia, chuyển sang câu nói nhẹ nhàng.
“Ai bảo hôm qua cậu hung dữ với tôi, hôm nay còn làm mất chìa khóa nhà tôi.” Anh có lý do và bằng chứng, lại hơi nghiêm túc cụp mắt, kiên nhẫn nhìn Chu Sùng Dục.
“A Dục, làm sai chuyện gì thì phải ngoan ngoãn nghe lời.”
…”
Không biết chờ trong phòng nghỉ bao lâu.
Một căn phòng chưa đến ba mươi mét vuông, lại có mấy ban nhạc dùng chung. Lúc thì di chuyển thiết bị, lúc lại họp nhóm, đi tới đi lui không biết bao nhiêu lần.
Hình như trong giới ban nhạc, dù danh tiếng lớn hay nhỏ, khi biểu diễn ở cùng một nơi luôn trao đổi với nhau vài câu.
Còn Chu Sùng Dục ngồi đối diện chiếc gương trang điểm đã lâu không lau chùi, không nói một lời nhìn chằm chằm hình vẽ và chữ ký của các ban nhạc bên trên. Trong lòng vô số lần cầu nguyện thời gian có thể trôi qua nhanh hơn.
Cũng may không chờ quá lâu đã có người đẩy cửa phòng nghỉ ra.
Người đi vào đầu tiên là Chu Sùng Nhiên, ngay sau đó là hai thành viên ban nhạc trông lạ mắt, người cuối cùng khoan thai tới chậm là Lương Trì.
“Ơ, đây là Sùng Dục nhỉ.”
Người nói chuyện là người đàn ông trẻ tuổi có nước da ngăm đen, khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, mặc áo gi-lê không tay quyến rũ, trong tay cầm cây bass màu đỏ rực.
Vừa bước vào, người đàn ông lập tức đi về phía cậu, chậc lưỡi một tiếng, cười hì hì tự giới thiệu: “Anh là anh Thành Quyện của em.”
Chu Sùng Dục từng nghe cái tên này, biết người này là bạn thân quen từ hồi cấp hai của Chu Sùng Nhiên.
Nhưng biết thì biết cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng không muốn nói chuyện với người khác của cậu.
Có lẽ vốn không có hy vọng nhận được lời đáp lại thân thiện của Chu Sùng Dục, Thành Quyện không xấu hổ, tùy tiện đặt đồ trong tay xuống đất, nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Đói quá, anh ra ngoài mua lòng nướng, mọi người có muốn ăn không?”
Trong lúc anh ta nói câu này, Lương Trì đã tỉnh bơ ngồi xuống bên cạnh Chu Sùng Dục, vừa vặn ngăn cách một phần áp lực từ đám đông.
“Đừng mua nữa.” Anh khẽ gọi Thành Quyện, lấy một túi giấy từ ba lô ra: “Anh có mang theo sandwich, ai đói thì chia ra ăn lót dạ.”
Chu Sùng Dục nghiêng đầu nhìn anh, không khỏi nhớ đến cái bánh trong túi mình được anh lén nhét vào.
Thực sự rất dở, nhưng… chống đói tốt.
“Anh Trì, anh mua sandwich này ở đâu vậy…”
Thành Quyện cắn một miếng to, càng nhai càng nhíu mày, vừa cẩn thận dùng tay lật qua lật lại thứ được kẹp trong bánh mì vừa phàn nàn: “Cứng quá, trứng cháy hết rồi.”
Trong tay Chu Sùng Nhiên cũng có một cái, nhưng so với Thành Quyện, phản ứng của anh khá điềm đạm: “Phần của em tạm được, nhưng bánh mì nướng hơi cháy.”
Chu Sùng Dục ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, không khỏi nghiêng đầu trộm liếc Lương Trì một cái.
Mình không ăn, để lại những cái dở cho người khác. Không biết nên nói anh thông minh tuyệt đỉnh hay là âm hiểm xảo trá.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Chu Sùng Dục, Lương Trì nhìn lại nửa giây, trên mặt nở nụ cười khó tả.
Nhưng kỳ lạ là rõ ràng anh đang nói chuyện với mọi người, Chu Sùng Dục lại cảm thấy những lời nói kia chỉ nói cho một mình cậu nghe.
“Cũng có cái không cháy.”
Lương Trì tùy ý xoay chiếc nhẫn ở ngón út, nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt vẫn dừng trên người Chu Sùng Dục: “Chỉ là anh tiện tay đưa cho người khác rồi.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.