Trở về từ thị trấn vẽ phác thảo là bốn giờ chiều.
Chu Sùng Dục không đến bờ sông gần đó chụp ảnh với phần lớn người của phòng tranh, mà một mình đeo túi tranh đến bến xe trong huyện mua vé xe buýt về thành phố.
Không phải là ngày nghỉ lễ, hầu như không có ai ở trạm xe nông thôn.
Bác gái trong cửa bán vé đang nhàm chán xem điện thoại, khóe mắt liếc thấy cậu đi tới, hỏi mà không buồn ngẩng đầu lên: “Đi đâu?”
Chu Sùng Dục do dự một lát, cuối cùng vẫn trả lời: “Yến Xuyên.”
Quét mã trả tiền, một tờ vé xe đóng dấu mộc đỏ nhanh chóng được đưa ra từ cửa sổ.
Chu Sùng Dục chậm rãi cầm vé trong tay, đồng thời một suy nghĩ lóe lên trong đầu, bắt xe rời khỏi thành phố này.
Mấy tháng trước, khi cậu chạy khỏi nhà ở Lâm Thành, tâm trạng cũng giống như bây giờ.
Ngột ngạt, buồn phiền, không ổn định mãnh liệt.
Nhưng lần trốn chạy đó chắc chắn là thất bại. Cậu tưởng tượng cuộc sống độc lập quá đơn giản. Tưởng rằng thoát khỏi Chu Viễn Sơn thì mọi thứ sẽ nước chảy thành sông, không biết rằng thế giới bên ngoài kia phức tạp hơn nhiều so với vẻ bên ngoài.
Cho nên bây giờ, về Yến Xuyên hay tiếp tục bỏ nhà đi, Chu Sùng Dục có xu hướng chọn cái trước hơn.
Trên đường về, xe buýt cũ tỏa ra mùi nấm mốc.
Chu Sùng Dục dựa đầu vào cửa sổ xe, thất thần nhìn chằm chằm hàng cây bên đường liên tục chạy lùi. Cành cây khô héo phản chiếu trong con ngươi của cậu như một bộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-tu-chieu-bach-nhuy/2745263/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.