Yến Xuyên không có mùa xuân.
Vừa bước vào cuối đông, nhiệt độ không khí tăng lên ba mươi độ trong vòng một đêm như đi cáp treo.
Nhưng vừa c.ởi quần áo dày được vài ngày, những cơn mưa liên tục lại đánh nhiệt độ về lại nguyên hình, giống như đang ở thời điểm giao mùa, chậm rãi từng bước thăm dò qua lại.
Mùa đông, mùa hạ.
Lại đến mùa đông.
Tuần hoàn lặp lại, không có hồi kết.
Hôm nay là cuối tuần. Buổi sáng Chu Sùng Dục vốn nên ngủ thêm một lúc, nhưng hình như đã hình thành thói quen, làm thế nào cũng không ngủ được.
Cậu thức dậy đánh răng, rửa mặt.
Mái tóc trong gương bất tri bất giác đã dài che mắt.
Sau khi ăn sáng xong, Chu Sùng Dục đi xuống chuyển mấy thùng đồ xuống tầng hầm giúp Trần Thăng Ất.
Trần Thăng Ất là cậu út của cậu và Chu Sùng Nhiên, hơn bốn mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, là trai độc thân già không có chí tiến thủ gì.
Cửa hàng đĩa không bắt mắt dưới tầng là kế sinh nhai duy nhất của y, trang trí qua loa, kệ hàng cũng xếp lộn xộn. Khách đến mua đồ phần lớn là học sinh nghèo gần đó, cho nên tiền lời mở quán cũng không nhiều lắm, nhưng có thể miễn cưỡng đủ dùng.
Bây giờ Chu Sùng Dục sống ở tầng hai của cửa hàng băng đĩa, không rộng, khoảng mười mét vuông, là căn phòng Chu Sùng Nhiên từng ở khi học đại học và đi làm.
Đúng lúc gần đây Lam Sẫm vừa ký hợp đồng với công ty đĩa nhạc, có thể cung cấp chỗ ở mới. Chu Sùng Nhiên đã dọn đến gần công ty, chỉ có lúc rảnh mới có thể bớt thời gian quay về.
Cho nên phần lớn tình huống Chu Sùng Dục đều ở với Trần Thăng Ất vào mỗi ngày nghỉ Chủ Nhật.
Một tuần chỉ có một ngày nghỉ, bài tập lại nhiều tới mức làm mãi không hết.
Khoảng thời gian trước, Chu Sùng Dục đã đến vài nơi để tham gia kỳ thi tuyển sinh của những trường mỹ thuật khác, gần đây lần lượt tra được thông báo thành tích đạt yêu cầu.
Tất nhiên, quan trọng nhất, cậu chỉ hơi căng thẳng khi bấm mở trang web của Học viện Mỹ thuật Yến Sơn.
Sau khi thi xong kỳ thi của trường, ngoại trừ thỉnh thoảng nhàm chán vẽ nguệch ngoạc lên sách vào giờ giải lao, Chu Sùng Dục không vẽ nữa mà tập trung học các môn văn hóa.
Không có thành tích môn văn hóa, dù lấy được nhiều chứng nhận đạt tiêu chuẩn hơn cũng công cốc.
Chu Sùng Dục xoay bút, ngồi trước bàn học cả buổi sáng với vẻ mặt đau khổ, chỉ cảm thấy đầu mình có thể to gấp đôi.
Vất vả lắm mới làm xong một tờ đề thi Tiếng Anh, Chu Sùng Dục vươn tay, chậm rãi bước ra ban công chuẩn bị tắm nắng một lát.
Con thỏ Lương Trì tặng sống trong cái lồng ở góc tường, Chu Sùng Dục ôm nó ra, cầm cỏ khô mới cho nó ăn.
“Sơn Sơn, ăn cơm.”
Con thỏ ăn rất tích cực, mập hơn lúc mới đến ít nhất hai vòng.
Nó cũng luôn rất ngoan, ngoại trừ trước đó vượt ngục hai lần gần như gặm trụi mấy chậu lan điếu của Trần Thăng Ất ở ban công.
Cái tên Sơn Sơn này Chu Sùng Dục thuận miệng đặt cho, nguyên nhân là hôm đó làm bài thi Ngữ văn, bên trên có câu thơ điền vào chỗ trống – Nước sao lặng lẽ, núi đảo chơi vơi (bản dịch của Tạ Trung Hậu).
Thực sự không nhớ nổi hai câu trước là gì, Chu Sùng Dục dùng bút vô thức vẽ hai vòng tròn ở chữ “Trì” cuối cùng.
Cứ ngẩn người mù mịt như thế, suy nghĩ cũng ngày càng xa.
Lại nghĩ đến Lương Trì.
Rất kỳ lạ.
Không biết đã bao lâu rồi chưa gặp anh ta.
Chu Sùng Dục chống cằm, im lặng suy nghĩ. Hình như sau một thời gian không gặp ai đó sẽ dần dần quên lãng một vài chi tiết thuộc về người ấy.
Giọng nói ngày càng mơ hồ, gương mặt khó cụ thể hóa…
Đến nỗi khoảnh khắc nào đó lại nhớ đến Lương Trì, những gì hiện lên trong đầu đều là một vài cảm giác rất mơ hồ.
Giống như tuyết rơi trên cây tùng bách.
Giống như mùi gỗ mun vương mùi thuốc lá trên tay áo cậu, rất nhạt, kín đáo nhưng ổn định.
“Sùng Dục ơi…”
Chu Sùng Dục chỉ lo nhìn thỏ ăn, không nghe thấy dưới tầng có người gọi mình.
Mãi không nghe thấy ai đáp lại, Trần Thăng Ất chỉ có thể bước lên hai bậc thang, ngẩng đầu nhìn, gọi lần nữa: “Sùng Dục?”
Lúc này Chu Sùng Dục mới hoàn hồn lại, quay mặt nhìn y.
“Nếu cháu rảnh thì sang bên cạnh mua hai bát mì hoành thánh về, ăn trưa.” Trần Thăng Ất cầm nắm hạt dưa trong tay, vừa ăn vừa lấy điện thoại ra chuyển hai mươi tệ qua wechat.
Chu Sùng Dục ngẩn người một lúc, đặt con thỏ vào lồng, đứng dậy đáp lời: “Dạ.”
Cậu tiện tay cầm mũ lưỡi trai bên bàn đội lên đầu, xuống tầng đi ra ngoài rẽ phải.
Mới đi được vài bước, Trần Thăng Ất lại đuổi theo.
“Ê, mua ba bát đi…” Y liếc nhìn điện thoại, bám cửa hô: “Anh cháu gửi tin nhắn, nói lát nữa thuận đường mang ít đồ tới đây.”
…
Đang là giờ cơm, quán nhỏ chưa đến hai mươi mét vuông rất đông khách.
Sau khi chờ một lúc trước quầy thu tiền, Chu Sùng Dục tiến lên trước, bình thản nói: “Lấy ba bát mì hoành thánh, mang về.”
Người bận tính tiền bên trong là một người phụ nữ, bị nồi hấp hun toát mồ hôi đầy đầu, chỉ ngước mắt nhìn thoáng qua đã nhận ra cậu là cháu trai của Trần Thăng Ất bên cạnh.
“Ơ, là Tiểu Chu tới à.”
Người phụ nữ nhiệt tình chào cậu một tiếng, sau đó liếc nhìn quán một lượt, thấy không có chỗ trống bèn cười đề nghị với cậu: “Giờ quán cô đông người, hay là cháu về trước đi, lát nữa bảo Vương Diệu mang qua cho.”
Vương Diệu là con của bà, trạc tuổi Chu Sùng Dục, đúng lúc hai người còn học cùng trường.
Mỗi ngày đi học tan học, mười lần thì hai người có thể gặp nhau tám lần. Mặc dù gần nhau như vậy, nhưng Chu Sùng Dục bài xích giao tiếp với người lạ, có thể bớt nói chuyện sẽ bớt.
“Không cần.” Cậu lạnh lùng lắc đầu, chỉ dùng hai chữ đã từ chối ý tốt của đối phương.
Người phụ nữ thấy vậy cũng tỏ vẻ xấu hổ, nhưng vì mặt mũi chỉ có thể bảo bếp sau làm nhanh, cố gắng không để Chu Sùng Dục chờ quá lâu.
Bên cạnh có ba, năm học sinh nam mặc đồng phục ngồi quanh cái bàn vuông trong góc.
Một người trong số đó cắt tóc húi cua, tên thật là Tôn Gia Lạc, mọi người gọi là anh Lạc. Vì vừa cao vừa to, cho nên cả khối mười hai không có ai dám trêu chọc.
“Đây là cái thằng mới đến ở lớp bên cạnh mà.” Liếc mắt nhìn Chu Sùng Dục trước quầy tính tiền, anh Lạc huých bả vai người bên cạnh, thuận miệng hỏi: “Sống cạnh nhà mày.”
Người nói chuyện với hắn là Vương Diệu – con trai của chủ quán.
Vương Diệu lắc đầu, cười khẩy một tiếng hơi ấm ức: “Là thằng lập dị, chào hỏi chưa bao giờ để ý, cũng không biết suốt ngày chảnh chó cái gì.”
Anh Lạc cười bỉ ổi, vừa húp canh vừa nói đùa: “Chắc chắn là chê nhân phẩm của mày không tốt chứ sao.”
Vương Diêu nghe hắn nói như vậy tức giận đỏ cả mặt, nhưng lại giận mà không dám nói gì, chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đạ mấu mày chào một tiếng thử xem.”
Nhưng Tôn Gia Lạc lại nghe được lời này, đúng lúc Chu Sùng Dục lấy được mì hoành thánh chuẩn bị rời đi, hắn bắt đầu hành động.
“Này, người anh em.”
Để tạo sự chú ý, anh Lạc cố tình giơ tay lên, vỗ tay phát ra tiếng: “Trung học số 3 đúng không? Tao biết mày học lớp nào, ngồi xuống ăn cùng chứ?”
Trong lúc nói, hắn bày ra tư thế đe dọa dụ dỗ, dường như chỉ cần không nghe lời hắn, hôm sau sẽ bị hắn gây rắc rối.
Tiếc rằng Chu Sùng Dục chưa bao giờ nghe hiểu những ẩn ý, cậu chỉ liếc bọn họ qua khóe mắt, đi thẳng qua bàn họ đến trước quầy đồ vặt bên cạnh lấy ba đôi đũa dùng một lần.
“Nói chuyện với mày đấy, trả lời đi?”
Hình như bị sự thờ ơ của Chu Sùng Dục làm cho mất mặt, anh Lạc rõ ràng hơi tức giận, thuận thế đứng lên, dùng bả vai dày rộng của mình hích qua.
Những người còn lại thấy không ổn, vội vàng đi tới cản hắn.
Xô đẩy một hồi, mũ trên đầu Chu Sùng Dục đã bị hắn đánh bay sang bên cạnh.
“Cho mày mặt mũi rồi? Mày biết bố mày là ai không.”
Anh Lạc cao hơn người ta nửa cái đầu, hung dữ trừng mắt nhìn Chu Sùng Dục từ trên cao. Mặc dù không lớn tiếng ồn ào nhưng đã khiến những vị khách khác dáo dác chú ý đến bên này.
Chu Sùng Dục lặng lẽ nhặt mũ rơi xuống đất lên, không nói lời nào, nhưng trong ánh mắt bất tri bất giác có vẻ chơi liều. Nhìn như không có tiêu điểm nhưng thật ra có thể lạnh đến mức khiến người công cứng đến chết.
“Sùng Dục…”
Một tiếng hét đột nhiên truyền vào từ ngoài cửa, ngăn cản Chu Sùng Dục trước khi cậu để lộ gai nhọn trên người.
Chu Sùng Dục nhìn lại, đúng là Chu Sùng Nhiên.
“Gặp được bạn học à?” Người đàn ông thong thả đi tới, ánh mắt đảo qua cậu và những học sinh khác.
Biết mình không nên gây chuyện, Chu Sùng Dục cúi đầu không nói gì.
Vừa thấy có người lớn đi tới can thiệp, đám anh Lạc và Vương Diệu rõ ràng cũng bớt lại rất nhiều, không còn thái độ giương cung bạt kiếm vừa rồi nữa.
Một cuộc chiến tranh trên bờ vực bùng nổ cứ vậy bị ngăn chặn.
Chu Sùng Nhiên sớm đã biết rõ tình huống hiện tại, anh thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Chu Sùng Dục: “Mau về trước đi, cậu đang chờ, hôm khác nói chuyện với bạn.”
Chu Sùng Dục không trả lời chữ nào, đội lại mũ lên đầu, xách theo mì hoành thánh ra khỏi quán.
…
Trên bàn cơm, ba người mỗi người một góc.
Chu Sùng Nhiên và Chu Sùng Dục như đã hẹn với nhau, không ai nói chuyện, chỉ lo cúi đầu ăn hoành thánh, không chê nóng.
Trần Thăng Ất đã nhìn ra hai anh em có gì đó không ổn, cầm đũa chưa ăn được miếng nào, do dự một lúc vẫn đặt đũa xuống bàn.
“Lại làm sao đây?”
Trần Thăng Ất gõ đầu ngón tay xuống mép bàn, nhìn hai anh em đối diện, cố ý nâng cao âm lượng: “Ăn một bữa cơm còn so kè? So ai ăn nhanh hơn?”
Hai người không ai nói gì, nhưng đều đặt bát xuống, hình như đang chờ đối phương lên tiếng trước.
Trần Thăng Ất bĩu môi, nếu liệt kê ra sự ăn ý vô dụng của hai người này có lẽ đếm không hết.
“Sùng Dục, cháu nói trước đi, sao lại chọc giận anh cháu?”
“Đâu có.” Trong má cậu thanh niên toàn là mì hoành thánh, cho dù vậy vẫn bướng bỉnh lắc đầu, già mồm không thừa nhận.
Gần như không ăn nổi nữa, Chu Sùng Nhiên im lặng một lát, ném thìa nhựa vào bát, dựa vào lưng ghế.
Anh liếc Trần Thăng Ất, cố gắng bình tĩnh giải thích: “Lúc nãy lại suýt nữa đánh nhau với bạn trong quán nhỏ bên cạnh.”
Trần Thăng Ất nghe xong nghẹn họng, chuyện như vậy thật ra đã xem như là chuyện thường ngày đối với Chu Sùng Dục.
Từ nhỏ Chu Sùng Dục đã đánh nhau với đám trẻ con mọi lứa tuổi vì tính cách lập dị. Hồi nhỏ còn đỡ, dù sao có nghiêm trọng đến mức nào cũng chỉ là chơi đùa giữa trẻ con. Nhưng Chu Sùng Dục ngày càng lớn lên, vấn đề này dường như ngày càng không thể giải quyết.
“Dù sao cô Triệu cũng là hàng xóm, cho dù em không muốn hòa đồng với con nhà người ta cũng phải biết lễ phép, đừng có phớt lờ, còn muốn đánh nhau, không ra thể thống gì.” Chu Sùng Nhiên nhíu mày, lời nói hơi chối tai.
Chu Sùng Dục đanh mặt, ấp ủ một lúc lâu mới cắn răng phản bác: “Em có thích đâu, tại sao phải giả vờ.”
Chu Sùng Nhiên nhất thời không nói gì. Thật ra anh cũng biết Chu Sùng Dục không nhằm vào ai cả. Chỉ là trời sinh tính cậu như thế, chán ghét tất cả mọi người không có gì khác biệt.
Chu Sùng Nhiên cố nén giận, giọng lạnh lùng nhắc lại: “Đây không phải là giả vờ, mà là phép lịch sự cơ bản.”
Cuối cùng Trần Thăng Ất không nghe nổi nữa, xua tay với anh: “Được rồi được rồi, từ nhỏ tính thằng bé đã như vậy, có phải cháu không biết đâu.”
Nào ngờ câu nói này lại phản tác dụng, ngược lại k.ích thí.ch cơn giận của Chu Sùng Nhiên.
“Nói từ nhỏ đến lớn cũng không thay đổi được.” Chu Sùng Nhiên khoanh tay, giọng điệu nâng lên cao: “Nó lớn như vậy rồi, không biết đạo lý đối nhân xử thế, sau này làm sao bước ra xã hội?”
Vẫn chưa nói xong, Chu Sùng Dục đã kéo ghế ra đứng lên, đi về phòng mình mà không quay đầu lại.
“Cháu đi đâu, chưa ăn xong cơm.” Trần Thăng Ất cau mày gọi cậu.
Đáp lại y chỉ có tiếng đóng cửa đánh “rầm.”
“Về phòng, chưa làm xong bài tập.” Cửa phòng đóng lại, ánh mắt Chu Sùng Dục như đầm nước đọng, lạnh lùng đáp.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.