Ngày hôm đó, Chu Sùng Nhiên ăn cơm trưa xong đi luôn.
Để lại một đống thùng giấy, bên trong đựng thịt trứng sữa và trái cây cơ bản nhất, cũng có đồ ăn vặt Chu Sùng Dục thích nhất.
Buổi chiều trời tạnh hẳn, căn gác bị ánh nắng gay gắt thiêu đốt thành lồng hấp.
Chu Sùng Dục đành phải di chuyển địa điểm, xuống tầng vừa trông tiệm giúp Trần Thăng Ất vừa làm bài tập.
Có lẽ lớn tuổi rồi, Trần Thăng Ất rảnh rỗi sẽ thích tìm người khác buôn dưa lê, tiếc là bên cạnh chỉ có đứa cháu tích chữ như vàng là Chu Sùng Dục. Cho nên phần lớn tình huống y đều ở đó lẩm bẩm một mình.
Nghe Trần Thăng Ất nói, công ty đĩa nhạc mới đã sắp xếp cho Lam Sẫm tham gia một chương trình tình kiếm tài năng có tỉ lệ người xem rất cao. Vì phải đến studio ghi hình với mọi người, Chu Sùng Nhiên đành phải nghỉ việc thiết kế đồ họa, chuẩn bị sau này cống hiến hết mình cho sự nghiệp của ban nhạc.
Nghe Trần Thăng Ất còn nói, Chu Sùng Nhiên có năng khiếu âm nhạc như thế, nhất định là được di truyền từ gen ưu tú của nhà họ Trần.
Kết quả lời nói tới đây lại bắt đầu chệch hướng, biến thành xuân đau thu buồn thuần túy. Cảm thán thói đời quá khó khăn, cảm thán số phận bất công, cảm thán chị gái mình gặp người không tốt. Sao lại nhẫn tâm bỏ lại hai đứa con trai, cao chạy xa bay với người đàn ông khác, còn đi hơn mười năm.
Chu Sùng Dục lười nghe tiếp, trộm đeo tai nghe, bên trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-tu-chieu-bach-nhuy/2745272/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.