🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngày hôm đó, Chu Sùng Nhiên ăn cơm trưa xong đi luôn.

Để lại một đống thùng giấy, bên trong đựng thịt trứng sữa và trái cây cơ bản nhất, cũng có đồ ăn vặt Chu Sùng Dục thích nhất.

Buổi chiều trời tạnh hẳn, căn gác bị ánh nắng gay gắt thiêu đốt thành lồng hấp.

Chu Sùng Dục đành phải di chuyển địa điểm, xuống tầng vừa trông tiệm giúp Trần Thăng Ất vừa làm bài tập.

Có lẽ lớn tuổi rồi, Trần Thăng Ất rảnh rỗi sẽ thích tìm người khác buôn dưa lê, tiếc là bên cạnh chỉ có đứa cháu tích chữ như vàng là Chu Sùng Dục. Cho nên phần lớn tình huống y đều ở đó lẩm bẩm một mình.

Nghe Trần Thăng Ất nói, công ty đĩa nhạc mới đã sắp xếp cho Lam Sẫm tham gia một chương trình tình kiếm tài năng có tỉ lệ người xem rất cao. Vì phải đến studio ghi hình với mọi người, Chu Sùng Nhiên đành phải nghỉ việc thiết kế đồ họa, chuẩn bị sau này cống hiến hết mình cho sự nghiệp của ban nhạc.

Nghe Trần Thăng Ất còn nói, Chu Sùng Nhiên có năng khiếu âm nhạc như thế, nhất định là được di truyền từ gen ưu tú của nhà họ Trần.

Kết quả lời nói tới đây lại bắt đầu chệch hướng, biến thành xuân đau thu buồn thuần túy. Cảm thán thói đời quá khó khăn, cảm thán số phận bất công, cảm thán chị gái mình gặp người không tốt. Sao lại nhẫn tâm bỏ lại hai đứa con trai, cao chạy xa bay với người đàn ông khác, còn đi hơn mười năm.

Chu Sùng Dục lười nghe tiếp, trộm đeo tai nghe, bên trong phát bài nghe Tiếng Anh buổi sáng làm sai một nửa.

Đến ngày đi học, mọi thứ lại khôi phục như trước.

Bảy giờ sáng, trời đã sáng tỏ, những đám mây mỏng rải rác phía trên đường chân trời như lọ mực nước bị đổ loang ra.

Chu Sùng Dục lái chiếc xe đạp leo núi cũ, vội vàng chạy qua con đường nhỏ trồng cây ngô đồng, áo sơ mi đồng phục trắng tinh bị gió thổi phồng lên.

Chuyển tới đây đi học đã được một thời gian, cũng khó nói đã thích nghi hay chưa. Dù sao mỗi ngày bị bài vở nặng nề đè lên, hoàn toàn không có thời gian rảnh để suy nghĩ những cái này.

Trung học phổ thông số 3 là ngôi trường có hệ thống lớp học linh hoạt, Toán, Văn, Anh và tự học ở lớp thường, các môn thi tự chọn khác phải học lớp khác.

Ở lớp thường, Chu Sùng Dục được sắp xếp ngồi hàng cuối. Bạn cùng bàn là một cô gái cũng ít nói, rất gầy, cắt tóc sứa kỳ lạ. Cũng là học sinh dự thính nhưng học muộn hơn cậu nửa tháng.

Bình thường đi học cô thường gục xuống bàn ngủ.

Chỉ có lúc bị giáo viên điểm danh trả lời câu hỏi, cô mới mơ màng đứng lên lật sách ôn tập, mê man vài giây mới nghiêng đầu lén hỏi cậu: “Câu nào?”

Mà Chu Sùng Dục phần lớn sẽ nhíu mày, trả lời bằng giọng lạnh lùng cả lớp đều có thể nghe thấy, “Câu xx.”

Trừ cái đó ra, hai người không có bất kỳ giao tiếp nào nữa.

Nhưng buổi chiều một ngày nào đó, cô gái gục xuống bàn, nằm nghiêng nhìn cậu, đột nhiên hỏi một tiếng: “Ê bạn cùng bàn, nhà cậu làm gì.”

Chu Sùng Dục im lặng một lúc, hơi không hiểu tại sao cô muốn hỏi cái này.

Nhưng sau đó, cậu lại nghĩ đến những gì mình nghe các bạn học khác lén bàn tán về cô trong hành lang sau giờ học khoảng thời gian trước…

“Có thể đến trung học số 3 dự thính, trong nhà không giàu thì cũng có quyền thế.”

“Còn phải nói, nghe bảo trong nhà cô ấy khai thác mỏ, chuyển trường là vì ở mỏ xảy ra tai nạn có người chết…”

Chu Sùng Dục không biết những lời nói này là thật hay giả, cũng không có hứng thú tìm hiểu.

Cô gái hỏi tình huống gia đình cậu, có lẽ cũng tự động xếp cậu vào nhóm người “Có quyền thế”, muốn tìm chủ đề chung.

Chu Sùng Dục không muốn giao lưu nhiều với người lạ, dùng sự im lặng trả lời câu hỏi của bạn nữ, tiếp tục cúi đầu làm bài thi.

Đến khi câu ngẩng đầu lên, cô lại nằm xuống mặt bàn, quay mặt về phía cửa sổ, hình như đã tiến vào mộng đẹp từ lâu.

Một chú chim sẻ tình cờ bay đến đậu trên bệ cửa, ánh nắng chiếu xéo, khắc họa cái bóng của nó sau lưng cô gái.

Chu Sùng Dục ngẩn người nhìn hai giây, cho đến khi có cơn gió thổi qua, bóng cây lung lay.

Chim sẻ vỗ cánh bay về phía chân trời.

Chạng vạng tối, ánh hoàng hôn đỏ quạch như máu.

Mỗi ngày sau khi ăn tối xong, ra khỏi nhà ăn, Chu Sùng Dục thường thích đi dạo một mình xung quanh bãi tập.

Phía Nam là bục sân khấu, phía Tây là ký túc xá, phía Bắc có con đường nhỏ đầy cát, rẽ vào sẽ đến một tòa nhà dạy học đã bỏ hoang từ lâu.

Vì nơi này cách chỗ thường đi học xa nhất, cho nên trên cơ bản sẽ không có ai tới.

Chu Sùng Dục thích nơi không người nhất.

Chỉ có một mình mới có thể khiến cậu giảm bớt cảm giác căng thẳng khi phải học trong lớp vào ban ngày, có được tự do trong một thời gian ngắn.

Nhưng hôm nay, trong ngõ nhỏ còn có một người khác ngoài cậu.

Nhìn kỹ lại là những người quen biết. Không chỉ vậy, bầu không khí còn hơi giằng co bất thường.

“Ơ, tao tưởng là ai cơ.”

Nhìn người vị khách không mời mà đến ở đầu ngõ, anh Lạc nhếch miệng cười một tiếng, xoa mũi khinh thường. Vừa nói chuyện vừa tiến lại gần, cho đến khi đến gần trước mặt Chu Sùng Dục mới dừng lại.

“Trước đó gọi mày mày phớt lờ, giờ lại chủ động bám vào?” Trên mặt hắn đầy vẻ chán ghét, vừa liếm má vừa hỏi.

Đối mặt với sự khiêu khích vênh váo đắc ý của đối phương, phản ứng của Chu Sùng Dục rất thờ ơ.

Cậu bình tĩnh nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt lướt qua từng người ở đây.

Tôn Gia Lạc, Vương Diệu, lại thêm hai tên lâu la không biết tên. Ngoài ra, còn có cô gái tóc sứa mặt tái mét bị họ ép vào góc tường – bạn cùng bàn của Chu Sùng Dục.

Tên… Là gì ấy nhỉ.

Chu Sùng Dục cũng không nhớ.

Nhưng điệu bộ bắt nạt người khác của kẻ họ Tôn thì quá rõ ràng.

“Các cậu… Bắt nạt con gái.” Chu Sùng Dục chậm rãi nói, ánh mắt lại quay về nửa dưới khuôn mặt anh Lạc.

“Bắt nạt?” Anh Lạc cười khẩy một tiếng, dần dần mất kiên nhẫn, tiện tay túm cổ áo cậu chửi: “Con mắt nào của mày nhìn thấy bố mày bắt nạt cô ta, bọn tao chỉ muốn tìm cô ta nói chuyện, mày quản được không?”

Cổ áo bị kéo biến dạng, Chu Sùng Dục cắn chặt răng hàm, ngước mắt lên với vẻ hơi tức giận.

Bình thường khi cậu không nhìn người khác, ánh mắt không hề có tính công kích, ngược lại có cảm giác xa cách không tập trung. Chỉ khi nào cậu ngước mắt lên trừng người khác, đôi mắt hẹp dài thờ ơ kia sẽ trở thành con dao, lóe ánh sáng lạnh.

Hình như bị cảm xúc ẩn chứa trong đó nhìn chằm chằm tới mức hơi run rẩy, anh Lạc rõ ràng yếu thế hơn rất nhiều, lực tay đột nhiên thả lỏng, đẩy người ra xa.

“Cút ra xa, bớt ngăn cản việc của bố mày.”

Vốn cho rằng lời cảnh cáo này ít nhiều cũng có chút tác dụng, nhưng không ngờ Chu Sùng Dục hoàn toàn không có ý định rời đi. Trái lại đứng chắn ngang giữa họ và cô gái, không cho họ đi tới.

“Đi.” Chu Sùng Dục vừa chặn anh Lạc, vừa hơi nghiêng đầu hạ giọng nói với cô gái sau lưng.

Thấy lần này cậu không coi ai ra gì, anh Lạc lập tức nổi giận, vỗ mạnh đùi muốn lao lên: “Mẹ kiếp cứ phải kiếm chuyện đúng không?”

Mắt thấy không tránh khỏi xung đột, cô gái lại không hề do dự, nghe lệnh của Chu Sùng Dục vắt chân lên cổ chui ra khỏi đám người. Chớp mắt một cái đã sắp chạy đến cuối tòa nhà phía Đông.

“Đệt, đừng để nó chạy.”

Theo tiếng kêu của anh Lạc, đám Vương Diệu lúc này mới phản ứng, đuổi theo cô gái.

Tất cả đều xảy ra quá vội quá nhanh, trong đầu Chu Sùng Dục chỉ còn lại vài điểm ký ức.

Có bóng lưng cô gái an toàn biến mất ở cuối ngõ, có nắm đấm của mình vung mạnh về phía hốc mắt Vương Diệu, cũng có cảm giác đau trên người khi bị đánh…

Cuối cùng, còn có chủ nhiệm giáo dục mặt mũi hung hãn vung thước dạy học gào lên từ xa.

“Này, mấy đứa làm gì đấy…”

Hơi mơ hồ, nghe không chính xác lắm.

Vào khoảnh khắc đó, hoàng hôn như hoàn toàn lặn xuống đường chân trời, không thấy tung tích.

Chu Sùng Dục chắp tay sau lưng, đứng trong hành lang bên ngoài văn phòng chủ nhiệm giáo dục, im lặng thay đổi trọng tâm cơ thể giữa đôi chân cứng ngắc nhiều lần.

Bên kia cửa, còn có Tôn Gia Lạc và hai tên lâu la khác của hắn.

Chỉ có Vương Diệu không ở đây, vì bị một đấm của Chu Sùng Dục vung vào mắt nên được ưu tiên đưa đến phòng y tế.

Chuông vào học đã reo từ lâu, ngoài cán sự môn học đến phòng in nhận bài thi, không có ai sẽ đi qua nhìn những học sinh rắc rối bị phạt đứng như họ.

Sau khi đến các lớp kiểm tra tự học buổi tối, cuối cùng chủ nhiệm cũng quay về văn phòng, mắng mấy người một trận.

“Có biết bây giờ quan trọng đến mức nào không? Lớp mười hai rồi, vẫn có tâm trạng đánh nhau hả? Có thi nữa không…”

Với trải nghiệm bị mắng đếm không xuể trước đó, Chu Sùng Dục biết rõ bí quyết duy nhất trong tình huống này đó là cúi đầu xuống, vào tai trái ra tai phải.

Như vậy có thể bớt bị phê bình, còn có thể cố gắng khiến nước bọt của đối phương không bắn lên mặt.

Không biết đã mắng bao lâu, chủ nhiệm mới xem như tạm tha, hơi thiếu kiên nhẫn xua tay với họ: “Quay về viết kiểm điểm cho tôi, một nghìn chữ, nộp lại trước khi hết giờ tự học tối.”

Bàn tay đút trong túi quần siết thành nắm đấm, Chu Sùng Dục c.ắn môi dưới do dự một lát, cuối cùng vẫn bướng bỉnh nói: “Em không sai.”

“Không sai?” Chủ nghiệm nghe vậy lập tức giận méo mặt.

Chu Sùng Dục lập tức cãi lại: “Họ bắt nạt con gái.”

“Em không…”

Anh Lạc bên cạnh lập tức phủ nhận, nghĩ rằng cũng không bị ai nhìn thấy tình huống thật, hắn ngụy biện ngày càng tim không đập nhanh mặt không đỏ: “Con gái nào, đờ mờ mày mở to mắt nói láo.”

“Được rồi, ngậm miệng hết lại.” Rõ ràng chủ nhiệm đã hết kiên nhẫn nói những cái này với họ, nhíu mày mắng: “Chỉ còn năm mươi ngày nữa là thi đại học, bài thi không đủ nhiều hay là bài vở không đủ sửa? Để mấy anh rảnh quá.”

Ông nói, lại đảo mắt qua từng gương mặt. Mấy người bên trái xem như bình thường, chỉ có Chu Sùng Dục trừng mắt nhìn ông bằng ánh mắt lạnh lùng không cam lòng.

“Trừng cái gì, vẫn không phục đúng không.”

Chủ nhiệm giơ tay lên, đầu ngón tay dùng sức chỉ mấy lần lên Chu Sùng Dục.

“Khỏi tự học buổi tối nữa, gọi phụ huynh nhà anh tới đây, quay về bình tĩnh lại rồi hãy đi học…”

Giọng chủ nhiệm vừa cao vừa rõ, quanh quẩn trong cả tòa nhà dạy học lớp mười hai.

Dần dần, Chu Sùng Dục không còn nghe lọt mỗi câu ông nói nữa.

Thất vọng tột cùng.

Chu Sùng Dục chỉ muốn chạy trốn khỏi thế giới điên cuồng này.

Chạy trốn đến một nơi không người, chạy đến nơi lánh nạn.

Nhưng, nơi đó là nơi nào.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.