🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đóng kim của máy hát đĩa than lại, trong phòng tắm đúng lúc vang lên tiếng nước chảy rào rào.

Nghe nhạc Jazz và tắm, Lương Trì thong thả quay về phòng thay quần áo khác. Sau đó đi đến phòng khách, đốt ngọn nến thơm hương gỗ trên bàn trà.

Mặc dù vẫn chưa đến thời gian nghỉ ngơi quen thuộc ngày thường, nhưng luyện tập mấy ngày liền có lẽ đã tiêu hao hết toàn bộ tinh lực của anh.

Lương Trì hơi mệt mỏi ngồi xuống sofa, cầm lấy máy vi tính trong túi, do dự nửa phút cuối cùng quyết định vẫn hoàn thành bản nhạc làm dở mấy ngày trước.

Brr…

Điện thoại lại đột nhiên vang lên vào lúc này.

Anh cúi đầu liếc nhìn hiển thị cuộc gọi đến, sau khi nhìn thấy cái tên tiếng Anh quen thuộc bên trên, anh sững sờ vài giây mới nghe máy.

 “Alo, Billy…”

Giọng người đối diện khá nhiệt tình: “Alo, Trì à lâu rồi chúng ta không liên lạc.”

Lương Trì nghe vậy hơi ngẩn người.

Với tư cách là nhóm trưởng ban nhạc của trung tâm nhạc Jazz, Billy từng là một trong những người thường xuyên liên lạc với anh nhất. Nhưng đó là chuyện trước khi anh từ chối yêu cầu điều chỉnh danh sách nhạc của trụ sở chính, và bị sa thải.

“Tôi nghe nói, dạo này Lam Sẫm các cậu sống rất suôn sẻ…”

Tiếp tục hỏi han anh vài câu, Billy lên tiếng trước, chủ động nhắc đến tình hình gần đây: “Ký hợp đồng với công ty lớn như Dương Dật, tài nguyên rất nhiều đúng không, đi lưu diễn nhiều, độ nổi tiếng cũng tăng vù vù. Tôi xem số lượng người theo dõi tài khoản chính thức của các cậu, đã mấy trăm nghìn người đấy…”

“Billy…” Lương Trì dừng một lát, vẻ mặt trở nên hơi thẫn thờ.

Mặc dù những gì đối phương nói là thật, nhưng có vẻ không cần gọi một cuộc điện thoại chỉ để tâng bốc vài câu.

“Trụ sở chính lại có sắp xếp gì mới à.” Anh thẳng thắn hỏi thử, giọng vẫn nhẹ nhàng.

Billy nghe vậy rõ ràng khựng lại, hình như không ngờ anh đi vào chủ đề chính nhanh như vậy, chỉ có thể lúng túng “Hầy” một tiếng.

“Cậu cũng biết, tôi cùng lắm chỉ xem như người làm thuê, kiếm sống qua ngày trong ban nhạc thôi.”

Billy nói xong lại im lặng một lúc, rõ ràng là có điều khó xử, ấp úng hồi lâu mới nói: “Nhưng chuyện lần này… Mẹ kiếp trụ sở chính làm ăn không trung thực, tôi cũng ngại nói với cậu…”

Lương Trì đổi tai nghe điện thoại, giọng hiền hòa, như đã đoán trước được: “Không sao, anh nói thẳng đi.”

Nghe anh nói vậy, Billy chỉ đành thở dài một tiếng: “Haiz, thật ra là chuyện điều chỉnh nhạc lần trước… Họ ấy mà, thấy hiệu quả bình thường cho nên vẫn muốn mời cậu về làm, cụ thể biểu diễn cái gì sẽ do cậu quyết định hết…”

Bên kia điện thoại, Lương Trì im lặng nghe, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Thật ra mấy hôm nay, ngoài Billy còn có người phụ trách ba bốn nhóm nhạc Jazz khác cũng liên lạc với anh, nói là sau này hy vọng sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn.

Khi Lam Sẫm chỉ là một ban nhạc nhỏ bị hạn chế khắp nơi, Lương Trì phải làm hai công việc cùng lúc, chưa bao giờ nhận được nhiều sự coi trọng từ trung tâm nhạc Jazz.

Nhưng bây giờ, Lam Sẫm chỉ tích góp được một chút người hâm mộ, đã có nhiều lời mời làm việc chủ động tìm anh.

Nói trắng ra, thứ những người này nhìn trúng không phải tài năng thực sự của anh, mà là danh tiếng của ban nhạc, có thể mang lại bao nhiêu lợi ích đi kèm vì buổi biểu diễn.

“Trì ơi, cậu còn có yêu cầu gì cứ nói ra.” Sau một hồi im lặng, Billy đã nói đến điểm chính.

Nhưng Lương Trì vẫn giữ thái độ của mình, chưa nói câu gì.

Suốt thời gian qua, Billy đều đổ thừa việc sắp xếp nhân sự và buổi biểu diễn của ban nhạc cho quyết sách của cấp trên. Nhưng sau nhiều năm làm trong nghề, Lương Trì ít nhiều cũng có thể hiểu, ban nhạc dùng ai, từ bỏ ai, nhất định sẽ do nhóm trưởng Billy quyết định.

Rất khó để nói lời mời lần này là sự đổi ý của cấp trên ban nhạc, hay là sự bợ đỡ của Billy.

Là một đứa “con rơi”, Lương Trì hiểu sâu sắc sự khó xử của đối phương.

Nhưng đồng thời, anh cũng có quyền từ chối quay về.

“Billy, bây giờ tôi vẫn khó nói kế hoạch của tháng sau.” Lương Trì im lặng một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng.

Cuộc nói chuyện rõ ràng trở nên nghiêm túc, Billy bên kia cũng không dám lên tiếng, sợ lại khiến bầu không khí cứng ngắc.

Nhưng không lâu sau, Lương Trì lại chuyển chủ đề, giọng nhẹ nhàng đồng ý: “Nhưng nếu có thể dành thời gian, tôi không có vấn đề gì.”

Billy nghe vậy lập tức như trút được gánh nặng, luôn miệng nói được.

Tán gẫu vài câu với đối phương, Lương Trì cúp điện thoại, hơi bất đắc dĩ tựa đầu vào lưng ghế sofa.

Máy vi tính trong ngực đã tiến vào trạng thái chờ.

Nhắm mắt lại, mùi hương trầm dần xâm nhập vào phổi.

Giống như sương mù dày đặc nơi hoang dã, trong hơi thở màu trắng không nhìn rõ đường, như đang ở trong thế giới vật chất dối trá trống rỗng.

Lý tưởng không đáng một xu, nghệ thuật cũng chẳng đáng một xu.

Anh đã hiểu rõ điểm này từ lâu.

Nước chảy ra từ vòi tắm là nước nóng.

Dội lên người rửa sạch một vài hạt cát nhỏ bán bên ngoài làn da.

Chu Sùng Dục mở cánh cửa kính của buồng tắm, bước chân trần ra ngoài. Giọt nước chậm rãi chảy xuống cơ thể gầy nhưng săn chắc của cậu, chênh lệch nhiệt độ làm nước nhanh chóng bốc hơi, mang đi hơn phân nửa nhiệt lượng.

Vừa đi đến trước gương, nhưng không thấy quần áo cởi ra để trên mặt bàn, chỉ còn lại một cái qu.ần l.ót màu trắng cho cậu che đậy.

Lương Trì… Đã đi vào à.

Chu Sùng Dục nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm cơ thể tr.ần tru.ồng của mình trong gương. Cậu nhận ra đã không nhớ nổi trong lúc tắm có nghe thấy tiếng gì không.

Không còn cách nào khác, cậu đành phải lau khô người, mặc đồ lót vào rồi quấn khăn lông ngang hông mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Phòng khách, người đàn ông trên sofa c.ởi trần, chỉ mặc quần cotton dài, sống mũi đeo kính nửa gọng, cúi mặt xuống, nhìn chằm chằm máy vi tính trong ngực không chớp mắt.

“Quần áo tôi đâu.” Chu Sùng Dục tiến lên hai bước, bĩu môi hỏi.

“Cho vào máy giặt rồi.” Lương Trì giơ tay chỉ máy đang chạy ngoài ban công, nhìn chằm chằm màn hình vi tính, dừng nửa giây mới nói: “Ngày mai có thể khô.”

Chu Sùng Dục nghẹn họng, dám giận nhưng không dám nói, đành phải dùng hai tay hơi mất tự nhiên túm khăn lông quấn quanh thắt lưng, lẩm bẩm hỏi: “Vậy, tôi mặc gì.”

Lúc này Lương Trì mới quay đầu nhìn cậu vài lần, kính mắt phản chiếu ánh sáng, trong mắt rõ ràng giấu một chút trêu chọc.

“Trời nóng, cậu không mặc cũng được mà.” Anh bình thản nhún vai.

Chu Sùng Dục bị câu nói này chọc tức đến mức nghiến răng, vốn định trừng lại bằng ánh mắt sắc bén của mình, lại cảm thấy nhìn Lương Trì c.ởi trần nhiều sẽ bị đau mắt hột.

Đánh không lại, không nghĩ ra được từ để mắng, cuối cùng chỉ có thể rầu rĩ không vui đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân mình.

Lương Trì nhìn dáng vẻ này của cậu, cuối cùng không nhịn được cười, lúc này mới lấy áo thun đã chuẩn bị sẵn bên cạnh ra, ném tới: “Muốn mặc thì mặc áo của tôi.”

Bị anh ném trúng đầu, Chu Sùng Dục nhíu mày, biểu cảm trên mặt ngày càng không vui.

Miễn cưỡng mặc chiếc áo thun rộng hơn hai cỡ, cậu kéo khăn mặt bên hông, ngẩng đầu khiếu nại: “Không có quần.”

Ai ngờ Lương Trì lại tỏ ra như chuyện đương nhiên, thoải mái gật đầu với cậu: “Ừ, đề phòng nửa đêm cậu chạy trốn, không cho mặc.”

Chu Sùng Dục lập tức đen mặt, siết chặt nắm đấm bình tĩnh mấy giây mới kiềm chế được kích động muốn lột quần Lương Trì ra mặc.

“Khốn nạn…” Chu Sùng Dục thực sự không nhịn được nữa, cắn răng hàm, phát ra âm hơi nhỏ giọng hừ một câu.

Nhưng tai Lương Trì rất thính, lông mày nhỏ dài nhướng lên, nhìn thằng vào…

“Cậu chửi thầm tôi gì đấy?”

“Đâu có.” Chu Sùng Dục quay mặt đi phủ nhận, lại cầm vạt áo kéo xuống, chậm rãi đi đến ghế sofa gần nhất ngồi xuống: “Nhà anh, còn đồ ăn vặt không, tôi đói rồi.”

Lương Trì cúi đầu nhìn cậu, cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp, đáp một tiếng “Có” rồi đặt máy vi tính xuống, đi đến tủ tìm đồ ăn cho cậu.

Thạch, khoai tây chiên, kẹo sữa, toàn là đồ Chu Sùng Dục mua ở siêu thị khi còn sống ở đây. Lương Trì vẫn chưa xử lý, còn giữ lại giúp cậu.

“Đừng ăn vội.”

Lương Trì ném túi đồ ăn vặt nhiều màu sắc lên sofa, lại đến trước tủ TV lấy hộp thuốc, đặt trước mặt Chu Sùng Dục.

“Tự xử lý vết thương đi, đừng để nhiễm trùng.” Anh nói, lại dùng đầu ngón tay dài nhỏ chỉ vết trầy trên đầu gối Chu Sùng Dục, khiến cậu vừa ngứa vừa đau.

Chu Sùng Dục không còn lựa chọn nào khác, biết quy tắc nếu mình không bôi thuốc, đổi lại chỉ có thể là Lương Trì bôi cho, kết quả đều giống nhau.

Chu Sùng Dục im lặng lấy cồn i-ốt và miếng chườm đá trong hộp thuốc ra, vắt hai chân lên ghế sofa, bắt đầu nghiêm túc xử lý vết thương do ngã xe. Sau khi bôi xong, lại tiện thể xử lý vết thương bị đánh trên tay và trên người.

Sau khi cậu làm xong hết, Lương Trì đã vào phòng ngủ trên tầng cầm cái chăn xuống.

“Căn phòng cậu từng ở bị tôi dùng để cất thiết bị rồi, không có chỗ ngủ.”

Nói đoạn, Lương Trì ném chăn lên sofa, chỉ chỉ trên tầng, nói với Chu Sùng Dục: “Cậu ngủ trong phòng tôi đi, rộng rãi hơn.”

Nhìn tư thế muốn ngủ dưới tầng của anh, trong lòng Chu Sùng Dục hơi áy náy, ôm chân hỏi: “Vậy, còn anh.”

“Tôi không ngủ.” Lương Trì lắc đầu, lại ôm lấy máy vi tính, đỡ kính trên sống mũi mới nói: “Phải viết mấy bản nhạc, nếu còn không làm sẽ không có thời gian.”

Anh cúi đầu gõ bàn phím, một lúc sau giống như nghĩ đến gì đó, lại ngẩng đầu lên nói: “Nếu cậu sợ ngủ một mình, có thể ở dưới đây với tôi.”

Chu Sùng Dục không thèm nghĩ ngợi, lập tức nhìn đi chỗ khác, ôm túi đồ ăn vặt to, xoay người đi lên tầng.

“Còn lâu nhé.” Cậu cụp mắt, rầu rĩ nói.

Đưa mắt nhìn cậu thanh niên đi từng bước lên cầu thang, cho đến khi nghe thấy cửa phòng đóng lại, cuối cùng Lương Trì mới nở nụ cười nhạt.

Không phải cố ý giả vờ, không chứa đựng bất kỳ tính chất dư thừa nào, chỉ đơn thuần là vì anh thực sự cảm thấy thoải mái và vui vẻ.

Đã lâu không gặp.

Cảm xúc kỳ lạ này.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.