🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chu Sùng Dục đóng cửa lại, lần mò trên tường một lát, cuối cùng cũng tìm thấy công tắc đèn.

Ánh đèn màu vàng ấm, rất mờ rất tối.

Giống như cố tình giữ sự thống nhất với phong cách trang trí công nghiệp cổ điển, khiến người ta vừa bước vào phòng đã muốn ngủ.

Ném cặp và đồ ăn xuống thảm bên giường, Chu Sùng Dục đặt mông ngồi xuống góc giường, hơi chưa thích ứng ngắm nhìn xung quanh.

Phòng ngủ của Lương Trì không lớn, những nơi lộ ra ngoài trên cơ bản đã bị các sản phẩm điện tử liên quan đến âm nhạc lấp đầy.

Đầu giường cạnh cửa, trong khe hở cuối giường chất đầy loa và trống cajon, trên bàn sách bên cạnh là hai màn hình máy tính. Trên mặt bàn và ngăn kéo có năm, sáu đàn tổng hợp âm thanh với kích thước và kiểu dáng khác nhau.

Đồ trang trí treo trên tường sống động hơn, không chỉ có tranh chủ nghĩa tối giản, còn có đèn neon huỳnh quang.

Thứ bắt mắt nhất trong đó phải thuộc về tấm áp phích khổng lồ viết “Like a Rolling Stone”, không biết là tên bài hát nào, hay là quảng cáo kỳ lạ gì.

Ngồi trên giường ngẩn người thất thần một lúc, lúc này Chu Sùng Dục mới hoàn hồn, kéo khóa cặp bên chân ra.

Bên trong có bài thi mới phát hôm nay, cũng có mấy quyển vở cậu cố ý mang theo khi trốn khỏi trường.

Ngẩng đầu nhìn bàn đọc sách chứa đầy đàn tổng hợp âm thanh, cậu dứt khoát từ bỏ ngồi vào đó. Ngược lại nằm sấp trên giường, dùng cánh tay chống mặt, chân còn có thể nhàn nhã giơ lên đong đưa.

Mất tập trung lật sách, bên cạnh để khoai tây chiên và kẹo sữa vừa bóc vỏ.

Không biết thoải mái hơn bao nhiêu lần so với lúc cậu ở trường.

Nhưng không lâu sau, cửa phòng bị gõ hai tiếng, ngay sau đó có một cái đầu thò vào từ khe cửa.

“Ngủ chưa.” Lương Trì khẽ hỏi.

Bị người khác dễ dàng xâm lấn lãnh địa như vậy, Chu Sùng Dục hơi khó chịu. Cậu chống người lên một chút, ngước mắt lên nhìn anh: “Làm gì.”

“Lấy ít đồ.” Lương Trì duỗi tay chỉ vào trong đã tự giác đi vào, tìm kiếm thứ gì đó trong ngăn kéo bên cạnh bàn.

Chu Sùng Dục không thèm để ý tới anh, cúi đầu xé một viên kẹo sữa bỏ vào miệng.

Vốn cho rằng Lương Trì tìm được đồ sẽ rời đi, kết quả anh lại như không có việc gì bước tới, cầm lấy quyển vở Chu Sùng Dục đặt bên tay, tò mò nhìn chữ vừa viết không lâu.

“Đang làm gì…”

“Trả tôi.” Chu Sùng Dục định duỗi tay cướp, nhưng đã muộn.

Có vẻ như bị phản ứng khác thường của cậu khơi dậy hứng thú, Lương Trì cố ý giơ vở lên cao, lẩm bẩm đọc một dòng chữ: “Em viết bản kiểm điểm này vì em đánh nhau với bạn trong trường, trong chuyện này, em đã nhận ra… Sai lầm của mình.”

Đọc đến phần cuối anh dừng lại, vì Chu Sùng Dục gạch mấy nét đậm lên hai chữ hai chữ “Sai lầm”.

Lương Trì nở nụ cười bất đắc dĩ, trả vở lại, chậm rãi ngồi xuống mặt thảm bên cạnh giường, nhướng mày hỏi: “Viết đẹp mà, sao phải gạch.”

Chu Sùng Dục vội vàng gấp vở lại, trừng mắt nhìn anh một cái, hình như có phần không tình nguyện.

“Toàn là nói dối, viết không có ý nghĩa gì.”

Câu trả lời buồn bực, rõ ràng thất vọng như lại đầy vẻ không cam lòng.

Lương Trì nghe xong rơi vào im lặng, suy nghĩ một lúc mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi phức tạp: “Vậy, cái gì mới là có ý nghĩa?”

Chu Sùng Dục nghẹn họng, nhất thời cũng không nói được. Chỉ im lặng nằm trên giường, vùi mặt vào sợi bông mềm mại.

Lương Trì nhìn dáng vẻ buồn phiền của cậu, chỉ có thể giơ tay xoa đầu cậu, kiên nhẫn nói: “Tôi lại nghĩ, nếu viết xong bản kiểm điểm này có thể giúp cậu thuận lợi quay về trường đi học, cho dù nói dối một chút cũng đáng.”

“Tôi không thích.” Cậu thanh niên nằm sấp trên giường bỗng ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt u ám.

Lương Trì nghe vậy líu lưỡi, nhất thời không nghĩ ra lời phản bác.

Thế giới của Chu Sùng Dục chắc chắn có một bộ tiêu chuẩn vận hành độc lập và kỳ lạ.

Cậu giữ vững quan điểm của mình, yêu ghét rõ ràng, đối với những điều không thích, cậu có ranh giới rõ ràng về đúng sai và chuộng chính nghĩa.

Từ góc độ người thân bạn bè, Lương Trì rất vui khi thấy Chu Sùng Dục giữ vững góc cạnh bén nhọn như vậy, thậm chí có thể nói anh rất ghen tị. Chu Sùng Dục đang trong độ tuổi sẵn sàng theo đuổi thật và giả, đúng và sai.

Nhưng từ góc độ thực tế, Lương Trì lại lo lắng. Vì người đơn giản thuần túy như Chu Sùng Dục không phải có lẽ, mà nhất định sẽ đi nhiều đường vòng, gặp nhiều chông gai hơn người bình thường.

Tuy con người chỉ có thể trưởng thành sau khi trải qua thất bại, nhưng với Chu Sùng Dục, lý trí ngày thường của Lương Trì không hợp áp dụng, mà yêu thương và không đành lòng nhiều hơn…

Luôn hy vọng cậu có thể ít bị thương hơn.

Cũng ít chịu khổ hơn.

Chu Sùng Dục ném vở sang bên cạnh, đổi sang tư thế nằm ngửa, gác tay lên mặt, đôi mắt vô thần nhìn trần nhà.

Những lời nghẹn trong ngực không nói ra không thoải mái, lại ngẩn người một lúc, cậu mới nhỏ giọng hỏi Lương Trì: “Tại sao… Anh không hỏi tôi ở trường đã xảy ra chuyện gì.”

Lương Trì dựa bên giường, ngẩng mặt lên, lười biếng liếc cậu một cái: “Không phải luôn xem tôi là gián điệp của anh cậu à, tôi còn hỏi gì nữa.”

Biểu cảm của người phía sau bí xị có thể thấy bằng mắt thường, Lương Trì cười nhạt một tiếng, đổi cách nói: “Nhưng nếu cậu muốn nói, tôi sẽ nghe.”

Lúc này Chu Sùng Dục mới đỡ phiền muộn, hắng giọng một cái.

“Tôi, đánh nhau.”

“Ừ, tôi biết chuyện này.” Lương Trì trả lời ngắn gọn: “Thua hay thắng?”

Chu Sùng Dục líu lưỡi, không ngờ điều Lương Trì quan tâm lại kỳ lạ như thế, đành phải bĩu môi đáp lại: “Họ đông người, nhưng tôi cũng không thua.”

“Ừ, đoán được.”

Lại nhận được câu trả lời tùy ý, Chu Sùng Dục không khỏi hơi tức giận, nghĩ thầm có lẽ Lương Trì không tập trung vào cuộc nói chuyện với cậu.

“Sao anh không hỏi lý do tôi đánh nhau.” Chu Sùng Dục hơi nâng người lên, nhíu mày trừng anh.

Nhưng Lương Trì vẫn tỏ ra nhàn rỗi không tập trung, trong ánh mắt tĩnh lặng lộ vẻ nhạy bén.

“Đánh nhau còn có thể vì lý do gì.” Anh hờ hững nhún vai: “Đối phương đáng đánh thôi.”

Lời nói này khiến Chu Sùng Dục không biết nên trả lời như thế nào.

Cậu vốn nhẫn nhịn rất nhiều lời nói, muốn nhấn mạnh với Lương Trì là đối phương bắt nạt con gái làm sai trước, nhấn mạnh chủ nhiệm thờ ơ, nhấn mạnh anh Lạc kia ăn không nói láo. Nhưng kết quả là, Lương Trì chỉ dùng một câu ngắn gọn đã khái quát được toàn bộ quá trình sự việc.

Đối phương đáng đánh.

Cho nên không có gì phải hối hận.

Cảm giác uất ức trong lòng không hiểu sao lại tan biến hơn phân nửa, Chu Sùng Dục lại nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

“Lương Trì…” Không biết trôi qua bao lâu, cổ họng Chu Sùng Dục siết lại, mới cất tiếng đã bắt đầu khẽ run.

“Ừ?” Người bên cạnh quả nhiên vẫn ở đó.

Chu Sùng Dục mở mắt ra, ánh mắt bị trọng lượng cánh tay đè hơi mơ hồ. Có chất lỏng âm ấm chảy ra từ hốc mắt, chảy vào tai.

“Tôi thấy trong sách nói, gen di truyền không thể thay đổi, tôi suốt ngày đánh nhau, có phải chứng minh một ngày nào đó tôi cũng trở thành người giống Chu Viễn Sơn không?”

Người đàn ông dưới giường hình như chỉ nghẹn họng chốc lát, ngay sau đó đáp: “Không đâu.”

Giọng nói rất nhẹ, nhưng rất dứt khoát.

Chỉ nhận được hai chữ kiên quyết này, không có lời giải thích dư thừa. Chu Sùng Dục không biết rốt cuộc có đáng tin không.

“Lương Trì.” Một lát sau, Chu Sùng Dục lại nói.

“Ừ?” Trả lời cậu vẫn là giọng nam trầm ổn định kia.

Cổ họng Chu Sùng Dục hơi đắng, nuốt một cái mới hỏi: “Tại sao thế giới này lại như vậy.”

“…”

Lần này Lương Trì không trả lời. Câu hỏi này quá khó, anh vẫn chưa nghĩ ra.

Sau đó, Chu Sùng Dục không nhớ mình đã hỏi Lương Trì bao nhiêu câu hỏi.

Chỉ nhớ khi tỉnh lại đã không thấy bóng dáng Lương Trì đâu.

Quay đầu nhìn xung quanh, trong phòng chỉ còn một cái đèn mờ, chăn trên người cũng được đắp kín.

Bên gối có thêm một trang giấy kiểm điểm từ khi nào.

Cầm lấy nhìn, giống như là cố ý viết bằng tay trái, chữ viết xiêu vẹo, rất xấu.

Câu đầu tiên còn sao chép ý của cậu: “Em viết bản kiểm điểm này vì em đánh nhau với bạn ở trường. Trong chuyện này, em đã hoàn toàn nhận ra được sai lầm của mình…”

Chu Sùng Dục lại nằm xuống giường, vùi mặt vào trong gối.

Giường và chăn của Lương Trì rất mềm, bên trên vẫn thoang thoảng mùi thuốc lá và mùi nước hoa. Giống như đốt một đống lửa sâu trong rừng rậm, đưa mắt nhìn toàn là màu xanh lục đậm.

Trong sự tĩnh lặng xung quanh, tuyết và sương mù phát ra âm thanh ấm áp.

Như một cái ôm chặt.

Khiến người ta yên tâm.

Ngày hôm sau, Chu Sùng Dục tỉnh dậy lúc sáu giờ sáng.

Đồng hồ sinh học đã cố định, muốn ngủ thêm mười phút cũng không được.

Rời giường xuống tầng, Lương Trì đang nấu nước pha trà trong bếp, nghe thấy tiếng động mới đi ra, dựa vào khung cửa nhìn cậu.

“Dậy rồi?”

Lương Trì khoanh tay cười với cậu, duỗi tay chỉ bữa sáng vừa mua về trên bàn ăn: “Ăn sáng, sau đó thay quần áo.”

Chu Sùng Dục đứng bất động, giống như đã có dự cảm.

Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Lương Trì nhanh chóng vang lên bên tai: “Đã hết giờ lánh nạn, lát nữa tôi lái xe đưa cậu về.”

“Tạch”, nước sôi tự động ngắt điện, chỉ còn lại âm thanh nước nóng sôi ùng ục.

Thật ra Chu Sùng Dục không cần nghĩ cũng biết, luôn trốn ở nhà Lương Trì thế này không thực tế. Vẫn phải về trường, vẫn phải đi học, vẫn phải thi đại học.

Có thể ở lại đây một đêm mà không bị đưa về sớm đã xem như may mắn rồi.

Chu Sùng Dục không trả lời Lương Trì thêm nữa, im lặng ngồi vào bàn ăn, bắt đầu chậm rãi ăn sáng.

Không biết do khoảng thời gian trước bị cảm ảnh hưởng đến vị giác, hay sáng sớm mới dậy không có khẩu vị. Rõ ràng là sữa đậu nành bánh quẩy cậu luôn thích ăn nhất, nhưng không ăn ra được vị gì.

Ngồi lên xe Lương Trì, đường sá giờ cao điểm buổi sáng luôn vừa đi vừa nghỉ.

Từ nhà Lương Trì đến chỗ Trần Thăng Ất phải đi qua cả thành phố, ở giữa còn phải đi qua một đường hầm dưới biển. Lộ trình quá dài, khi lên xe Chu Sùng Dục cố ý ngồi ghế sau, trên đường còn có thể nằm xuống chợp mắt một lát.

Ngủ mê man hơn nửa tiếng, khi tỉnh lại, cảnh vật bên cửa sổ đã rất quen thuộc.

“Đi đi, phía trước là đường một chiều, tôi không tiện quay đầu.”

Dừng xe ở ven đường, Lương Trì kéo phanh tay, quay đầu nhìn cậu.

Chu Sùng Dục cúi đầu xoa ngón tay, muốn nói câu tạm biệt nhưng không nói ra được. Đành phải chậm nửa nhịp mở cửa xe, lại đi xuống từng chút một.

Sau khi cậu đứng ở ven đường, Lương Trì đã bước xuống xe trước, lấy chiếc xe đạp leo núi trong cốp ra giúp cậu.

Chu Sùng Dục bám vào tay lái chực đi về phía trước, người bên cạnh lại gọi cậu.

“Dục ơi…” Lương Trì giữ bả vai cậu lại, động tác rất nhẹ.

Chu Sùng Dục mờ mịt quay đầu.

“Sau khi về, hãy chăm chỉ học hành.”

Dường như có rất nhiều lời muốn nói, Lương Trì rõ ràng do dự một lát mới cẩn thận nói: “Khoảng thời gian này cố gắng ít chọc giận anh cậu, gặp lại sau khi thi đại học.”

Có cơn gió thổi qua át đi một phần âm lượng của anh, khiến lá cây kêu rì rào.

Chu Sùng Dục nhìn chằm chằm gương mặt hiền hòa ngẩn người nửa giây, cổ họng siết lại, cuối cùng vẫn là cảm xúc kỳ cục chiếm ưu thế.

“Ai muốn gặp anh.” Cậu trốn ra sau, tránh khỏi đụng chạm trên bả vai.

Mặc dù hành động kháng cự, nhưng ánh mắt lại tiếp tục dừng trên người Lương Trì thêm mấy giây mới cụp xuống.

“Đi nhé.” Cậu bình tĩnh nói, sau đó xoay người đẩy xe đi đến ngã tư.

Từ đại lộ Tân Hải rẽ vào con đường rợp bóng cây trước nhà Trần Thăng Ất, đi về phía trước luôn là lên dốc.

Đạp xe lên cũng rất mệt, Chu Sùng Dục dứt khoát đẩy xe, vừa có thể tiết kiệm thể lực, vừa có thể quay về đối mặt với bão tố chậm hơn.

Chỉ là con đường dài đến đâu cũng có điểm cuối, đi chưa đến hai mươi phút, Chu Sùng Dục đã nhìn thấy biển hiệu của cửa hàng băng đĩa.

Đang do dự nên đi vào hay tiếp tục đi về phía trường, cánh cửa của tiệm tạp hóa bên cạnh đột nhiên mở ra, có người đi ra từ bên trong.

Không cần nhìn kỹ cũng có thể đoán được từ dáng người, đó là Chu Sùng Nhiên.

Phía sau cửa, người tiễn anh ra là cô Triệu, trong tay xách theo hai hộp sản phẩm dinh dưỡng, xem tình hình giống như Chu Sùng Nhiên vừa tặng.

Đền cho Vương Diệu à.

Chu Sùng Dục nhìn từ xa, nghĩ thầm cũng hợp lý.

Dù sao mình đánh cậu ta bị thương mắt, sắp thi đại học rồi, ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng.

Đang thất thần suy nghĩ, Chu Sùng Nhiên đã xoay người lại, liếc mắt phát hiện ra cậu.

Hai người cứ thế đối mặt nhau, không ai có chuẩn bị.

Cả hai im lặng một lúc, vẫn là Chu Sùng Nhiên đi tới trước, đứng lại trước mặt cậu mới chậm rãi lên tiếng.

“Về rồi?”

“Ừm.” Chu Sùng Dục cúi đầu, không biết nên nói gì.

Lại là một hồi im lặng, đối diện mới vang lên tiếng thở dài như có như không: “Ăn cơm chưa, trên tầng còn…”

“Ăn rồi.” Trước khi anh nói hết, Chu Sùng Dục đã nhanh nhẹn nói đáp án.

Không biết tại sao, thay vì nói chuyện không đau không ngứa như vậy, Chu Sùng Dục tình nguyện bị Chu Sùng Nhiên túm lấy chửi té tát một trận. Như thế có lẽ trong lòng cậu có thể thoải mái hơn.

“Không sao thì về trường đi học sớm đi, anh đã xử lý xong với chủ nhiệm của em rồi.”

Như cố ý cân nhắc lựa lời, Chu Sùng Nhiên luôn giữ bình tĩnh và kiềm chế: “Em về nhớ bớt xung đột với giáo viên, việc cấp bách là chuẩn bị cho kỳ thi.”

“Ừm, em biết rồi.” Chu Sùng Dục siết chặt nắm đấm.

“Lát nữa anh đi luôn, còn làm việc.” Chu Sùng Nhiên lấy điện thoại ra nhìn thời gian, vỗ bả vai cậu, xoay người chuẩn bị đi vào cửa hàng băng đĩa.

Vừa đi được vài bước, mắt thấy Chu Sùng Dục không có ý định đi theo, anh lại dừng bước, bổ sung thêm một câu: “Có việc gì hãy gọi điện cho anh.”

Chu Sùng Dục đã nghe lời tạm biệt tương tự không biết bao nhiêu lần.

Cho đến khi bóng Chu Sùng Nhiên biến mất sau cánh cửa cửa hàng băng đĩa, Chu Sùng Dục mới nhận ra gì đó, đẩy xe đi, máy móc đi về phía trường học.

Đi được mười mấy mét lại đổi thành đạp xe.

Cố sức ngồi lên xe, lăn bánh, không đạp nổi thì đứng lên đạp.

Cơn gió dậy sớm chui vào đồng phục của cậu từ cổ áo, xe đạp leo núi chạy qua con đường trống như bay, như sao băng ban ngày.

Mà điều cậu không nhìn thấy đó là Lương Trì đứng trong bóng râm dưới cây ngô đồng bên kia đường cái, trong tay kẹp nửa điếu thuốc lá, đưa mắt nhìn cậu đi xa.

Ánh nắng buổi sáng chiếu chéo ở chân trời, kéo dài cái bóng của cậu thanh niên.

Cũng chiếu bóng cây loang lổ lên người Lương Trì, như chiếc rễ phức tạp được thời gian gieo trồng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.