Sau khi đến cổng khu dân cư, Chu Sùng Dục gửi tin nhắn cho Lương Trì trước.
Mặc dù cậu có chìa khóa, nhưng chú ý đến việc Lương Trì ở nhà có lẽ không thích mặc áo, cho nên cậu không tiện dẫn Khương Di vào luôn.
Đi thang máy lên tầng, vừa ra ngoài, Lương Trì đã để cửa giúp họ.
Không biết có phải sắp ra ngoài hay không, Lương Trì ăn mặc rất trang trọng, tóc rẽ ngôi gọn gàng, còn dùng keo xịt tóc định hình.
Trong nhà rõ ràng cũng ngăn nắp hơn nhiều, quần áo ngày thường ném bừa trên ghế sofa, trên mặt đất đã hoàn toàn không thấy bóng dáng. Nếu không phải cô dọn dẹp trùng hợp vừa đến, thì là Lương Trì cố tình thu dọn để tiếp khách.
Nhìn thấy Lương Trì ngoài đời thật, Khương Di phấn kích đến độ suýt nói không lưu loát. Xông lên túm tay anh, sùng sức nắm chặt: “Chào anh, em, em tên Khương Di, là bạn của Chu Sùng Dục… Em, rất, rất thích Lam Sẫm các anh.”
Chu Sùng Dục đã đoán trước được cô sẽ như vậy, nhíu mày thiếu kiên nhẫn kéo cô vào.
Nhưng Lương Trì không hề để bụng, luôn dịu dàng chào hỏi cô, còn đích thân rửa trái cây, nói với cô đừng câu nệ, xem nơi này như nhà mình, cứ làm gì thấy thoải mái.
Lương Trì ở lại với họ khoảng mười phút mới ra ngoài, để hai người ở nhà mình chơi.
Sau khi anh đi, Khương Di mới hơi bình tĩnh lại, nhưng vẫn không chịu được kích động trong lòng. Siết chặt nắm đấm đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng hét lên:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-tu-chieu-bach-nhuy/2745280/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.