Ngày cuối cùng trước khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự, buổi sáng thức dậy, ánh mặt trời đã gay gắt tới mức có thể làm tan sân tập.
Buổi sáng diễn tập xong, buổi chiều sẽ chính thức tiến hành báo cáo biểu diễn. Đang trong thời gian nóng nhất trong ngày, các đội bắt đầu tập hợp theo thứ tự ở lối đi phía sau bục phát biểu.
Nơi nhỏ, người sát bên người, trang phục rằn ri bằng polyester chất lượng kém không hề thoáng khí.
Chu Sùng Dục khó khăn lắm mới dịch đến chỗ có bóng râm, chuẩn bị bôi lại kem chống nắng lên mặt. Cậu chưa kịp lấy lọ kem ra đã bị huấn luyện viên quát về, bảo cậu giữ vững đội hình.
Cậu rầu rĩ không vui quay về hàng, điện thoại trong túi quần lại rung lên.
Chu Sùng Dục trộm liếc nhìn hướng của huấn luyện viên, nhân lúc người ta không chú ý bèn lấy điện thoại ra giấu trong tay áo, nhanh chóng liếc nhìn tin nhắn bên trên…
“Hôm nay mấy giờ kết thúc?” Người gửi tin nhắn là Chu Sùng Nhiên.
Chu Sùng Dục nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, hơi thất vọng.
Cậu vốn mong chờ cuối cùng Khương Di cũng trả lời tin nhắn. Khuya ngày hôm trước, cậu lại không nhịn được hỏi một số vấn đề sâu xa về tình cảm, nhưng đến giờ cậu vẫn chưa nhận được bất kỳ hồi âm nào từ đối phương.
“Không chắc, khoảng bốn, năm giờ.”
Chu Sùng Dục bị phơi nắng hoàn toàn mất tinh thần, cụp mắt chán nản trả lời anh trai.
Vừa gửi tin nhắn đi, mấy phút sau đối phương mới trả lời, nội dung rất đơn giản, là lịch trình mấy ngày sắp tới của anh cậu: “Sau khi em kết thúc thì đến chỗ anh, buổi tối cùng ăn cơm, ngày mai cùng về chỗ cậu.”
Chu Sùng Dục cúi đầu im lặng nhìn điện thoại, đội tập hợp chậm rãi di chuyển về phía trước mấy chục mét.
Bên cạnh đúng lúc là ngã ba giữa bưu cục chuyển phát nhanh và ký túc xá sinh viên. Ngay mai là kỳ nghỉ Trung thu, đã có nhiều sinh viên khóa trước không có lớp kéo vali đi ra ngoài.
Chu Sùng Dục nhíu mày nhìn dòng người liên tục tuôn ra từ ký túc xá, chỉ có thể đến gần tường hơn, cố gắng giảm bớt cơ hội tiếp xúc cơ thể với người lạ.
“Toàn là những người nghỉ lễ về nhà, không chen lên xe buýt được.”
Cậu cúi đầu gõ chữ, gửi xong cất điện thoại vào túi quần.
Không biết có phải lý do của cậu quá đầy đủ hay không, âm thanh thông báo có tin nhắn mới hồi lâu cũng không vang lên nữa.
Sau đó huấn luyện viên đến chỉnh đốn hàng, cậu không có thời gian để ý chuyện này nữa. Mãi đến trước khi biểu diễn, đội ngũ thống nhất đến doanh trại cất đồ, cậu mới bớt thời gian liếc xem điện thoại.
Không xem sẽ không sao, vừa xem thì tim đã đập loạn nửa nhịp.
Chỉ thấy trên màn hình bị ánh nắng phản xạ chói mắt là hai tin nhắn Chu Sùng Nhiên gửi đến nửa tiếng trước…
“Sáu giờ, anh Trì thuận đường tới đón em.”
“Chờ ở cửa Đông trường.”
…
Trong buổi biểu diễn sau đó, tâm trí của Chu Sùng Dục hoàn toàn không ở đây.
Thay đổi đội hình hoàn toàn chạy theo bạn học, các động tác đấm bốc quân sự cũng chỉ dựa vào ký ức cơ bắp.
Đục nước béo cò không xảy ra lỗi lớn, rút lui theo đội, chờ tất cả các học viện khác lần lượt diễu hành xong, lại nghe bài phát biểu nhàm chán mười phút của hiệu trưởng.
Cuối cùng Chu Sùng Dục thậm chí không tham gia chụp ảnh chung tập thể với huấn luyện viên, lén chuồn đi nhân lúc đông người, sau đó không ngừng nghỉ chạy vội về ký túc xá.
Thật ra còn lâu mới đến sáu giờ, nhưng cậu không muốn chậm trễ thêm phút nào nữa.
Quay về thay đồng phục huấn luyện quân sự thấm mồ hôi, gội đầu rửa mặt, tút tát lại bản thân đỡ nhếch nhác hơn.
Làn da vẫn hơi rám nắng, vết mụn mới xuất hiện trên cằm không che được. Chu Sùng Dục tìm mấy bộ quần áo trong tủ, cuối cùng vẫn chọn bộ thường mặc nhất, đội mũ ra ngoài.
Chu Sùng Dục đến cửa Đông trường học chờ sớm hơn hai mươi phút.
Dòng xe cộ trên đường qua lại, nhịp tim như thể bị tiếng còi xung quanh quấy nhiễu, làm thế nào cũng không bình tĩnh được.
Đang là giờ cao điểm tan làm buổi tối, xe và người ở cổng trường rất nhiều. Đứng ở ven đường một lúc lâu, sáu giờ năm phút, Chu Sùng Dục nhìn thấy xe của Lương Trì từ xa.
Chiếc xe việt dã địa hình màu đen, biển số xe đã in sâu vào lòng từ lâu.
Nhưng khi xe chậm rãi dừng trước mặt, gương mặt lộ ra sau cửa sổ xe lại không phải gương mặt Chu Sùng Dục mong chờ.
Chỉ thấy một người phụ nữ ngồi ở ghế lái phụ, da trắng, môi đỏ, mái tóc đen dài xoăn mềm mại và bóng bẩy. Phối hợp với chiếc váy tơ tằm dài màu xanh lá sẫm trên người khiến cô xinh đẹp lại quyến rũ.
Là người nhìn thấy dưới nhà Lương Trì ngày đó…
Người phụ nữ xinh đẹp kia.
“Chào em.”
Khổng Hạ Di tháo kính râm, để lộ gương mặt xinh đẹp, nở nụ cười chào cậu.
Chu Sùng Dục sững sờ bất động, nhìn cô một lúc không nói chuyện.
Vẫn là Lương Trì ngồi ở ghế lái thò đầu ra trước, mặt mày dịu dàng lẳng lặng nhìn cậu, nhắc nhở: “Dục ơi, chào đi. Đây là đồng nghiệp ở dàn nhạc của tôi, cậu phải gọi là chị.”
Chu Sùng Dục hoàn toàn không ngờ Lương Trì còn dẫn theo người khác, cậu cụp mắt xuống, cúi đầu bóp ngón tay hồi lâu mới nhỏ giọng mất tự nhiên chào: “Chào chị.”
Khổng Hạ Di mỉm cười với cậu.
“Lên xe trước đi.” Lương Trì bấm nút mở khóa, quay đầu chỉ ghế sau.
Gần đó là trạm xe buýt, chắc chắn không thể dừng xe quá lâu. Chu Sùng Dục không còn cách nào khác, chỉ có thể mở cửa xe, không nói một lời ngồi xuống ghế sau.
Xe nhanh chóng khởi động, cảnh vật ngoài cửa sổ bay ngược ra sau.
Lương Trì ở ghế trước đang nói chuyện với người phụ nữ về chủ đề âm nhạc. Chu Sùng Dục không có tâm trạng nghe, chỉ có thể xụ mặt nhìn về phía khác.
Lúc dừng lại chờ đèn đỏ, Khổng Hạ Di quay đầu, đưa một túi nhựa đựng đầy cà chua bi.
“Em ăn không.” Cô nhỏ giọng hỏi cậu thanh niên ngồi ghế sau.
Chu Sùng Dục khẽ liếc một cái qua khóe mắt, không nói chữ nào.
Khổng Hạ Di không nhận được đáp án cũng không để ý nhiều, xoay người lại nói đùa với Lương Trì: “Em trai anh đẹp trai thật, học nghệ thuật, khí chất cũng tốt.”
Lương Trì đánh vô lăng bằng một tay, cười nhạt liếc gương chiếu hậu: “Thế à…”
Anh vừa dứt lời, Chu Sùng Dục đằng sau vốn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, giọng rầu rĩ như chứa đựng một vài cảm xúc.
“Tôi không phải em trai anh ấy.” Lạnh lùng lườm Lương Trì một cái, Chu Sùng Dục lại xoay đầu sang bên cạnh.
Vì câu nói đó của cậu mà bầu không khí trong xe bắt đầu trở nên hơi xấu hổ.
Hôm nay cho Khổng Hạ Di quá giang vốn là quyết định lâm thời của Lương Trì. Xe thương vụ của dàn nhạc bị hỏng, mà tối nay cô còn phải biểu diễn hai buổi ở trung tâm.
Không muốn nói quá nhiều với cô, lúc xuất phát Lương Trì chỉ giải thích sẽ thuận đường đón em trai.
Mơ hồ nhận ra sự khác lạ trong cảm xúc của Chu Sùng Dục, Lương Trì mất tập trung lái xe, một lúc sau mới giải thích đơn giản cho Khổng Hạ Di: “Là con cái nhà bạn tôi, tuổi còn nhỏ.”
Khổng Hạ Di cũng không hỏi thêm gì nữa, thuận miệng phụ họa một tiếng, ngược lại nói chuyện công việc với Lương Trì.
Lương Trì thuận đường đưa cô về dàn nhạc trước, sau đó lái xe lên cao tốc, chuẩn bị đến quận khác.
Trong xe chỉ còn lại hai người, Chu Sùng Dục vẫn ngồi bên cửa sổ ở ghế sau, quay mặt đi không nói chuyện.
Quan sát biểu cảm của cậu từ gương chiếu hậu, mặt mày Lương Trì ôn hòa, nhẹ giọng hỏi: “Cậu huấn luyện quân sự xong rồi à?”
Nhưng người ngồi ở ghế sau hình như không nghe thấy anh nói, im lặng nhét tai nghe vào tai, lạnh mặt không lên tiếng.
Mắt thấy bắt chuyện không có tác dụng gì, Lương Trì biết Chu Sùng Dục lại giận dỗi.
Nhưng thật ra Lương Trì không rõ tại sao cậu không vui. Là vì sợ người lạ? Hay là vì chưa được thông báo trước đã bị ép ngồi chung xe với người lạ? Hoặc là, vì lý do nào đó mà anh cũng chưa phát hiện ra?
Im lặng suốt quãng đường, nửa tiếng sau, Lương Trì đỗ xe trong tầng hầm của căn chung cư Chu Sùng Nhiên đang ở.
Kể từ khi ký hợp đồng với công ty đĩa nhạc, Chu Sùng Nhiên và Thành Quyện chuyển tới đây thuê chung, như vậy vừa tiện về công ty bàn chuyện, lại gần phòng tập mà họ đang thuê.
Lần đầu tiên tới đây, Chu Sùng Dục không quen thuộc cấu tạo tầng hầm cho lắm.
Xe vừa dừng hẳn, cậu đã mở cửa nhảy xuống, nhìn xung quanh một lượt cũng không biết nên đi về hướng nào. Thế là chỉ có thể đứng tại chỗ, im lặng chờ Lương Trì tới dẫn đường.
Không lâu sau, Lương Trì khóa xe xong chậm rãi đi tới trước mặt cậu.
Hình như anh cố tình phá vỡ sự im lặng, Lương Trì ngày càng đến gần hơn, mắt thấy sắp dán vào, Chu Sùng Dục chỉ có thể cúi đầu lùi lại.
“Dục à…”
Hoàn toàn chặn cậu bên cạnh cột trong nhà để xe, Lương Trì tỏ vẻ nghiêm túc, cúi đầu nhìn chóp mũi Chu Sùng Dục, bất đắc dĩ thở dài: “Hơn nửa tháng không gặp, cậu không định để ý đến tôi sao.”
Anh không áp sát như vậy còn đỡ, nhưng chỉ cần đối mặt, trái tim Chu Sùng Dục lập tức mềm nhũn.
Người mà mình luôn muốn gặp đang ở ngay trước mắt, dù Chu Sùng Dục phụng phịu đến mức nào cũng không nỡ lòng. Trên xe không nói câu nào đã là cực hạn của cậu, bây giờ Lương Trì chủ động tới đây, khoảng cách còn gần như vậy, cậu muốn kiềm chế cũng khó.
“…Ừ.”
Cậu ngẩng đầu nhìn Lương Trì một cái, ánh mắt hơi rời rạc, hồi lâu cũng không biết nên nói gì. Suy nghĩ một lát chỉ có thể trả lời câu hỏi nửa tiếng trước anh hỏi mình: “Tôi huấn luyện quân sự xong rồi.”
Cẩn thận quan sát dáng vẻ cậu nói chuyện, Lương Trì khoanh tay, nhướng mày hỏi cậu: “Tâm trạng không tốt?”
“Không phải.” Chu Sùng Dục lắc đầu, giọng rất cứng ngắc, nội dung trong lời nói lại như đang làm nũng: “Chỉ là hơi mệt, cánh tay mỏi, chân cũng đau, huấn luyện viên kia suốt ngày phạt tôi đứng.”
Lương Trì nghe xong cuối cùng cũng nở nụ cười thư giãn, anh duỗi tay sờ tóc Chu Sùng Dục, an ủi: “Đây là chuyện rất bình thường mà.”
Chu Sùng Dục được anh xoa lại vui hơn một chút, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình một lúc, rồi nhanh chóng bật máy hát.
“Mới khai giảng ký túc xá kiểm tra nghiêm lắm, buổi tối tôi không ra được nếu không xin phép.” Cậu nhỏ giọng oán giận.
Bàn tay Lương Trì từ đầu cậu chuyển xuống tai, bóp một cái không nhẹ không nặng, hỏi: “Buổi tối không ở ký túc ngoan ngoãn đi ngủ, cậu ra ngoài làm gì?”
“Đến nhà anh…”
Chu Sùng Dục nói thẳng mà không cần suy nghĩ, nói xong lại hơi xấu hổ, dừng một lát mới bóp ngón tay nói: “Tìm anh.”
“Tìm tôi?” Lương Trì cong mặt mày, cười hỏi lại.
“…Ừ.”
Chu Sùng Dục căng thẳng tới mức yết hầu rơi run rẩy, cậu vụng miệng quá, không biết nói những lời hay, chỉ biết nói mấy lời linh tinh đơn giản nhất, những suy nghĩ chân thật và trực quan nhất.
“Muốn gặp anh…”
Cậu thì thầm, lại hơi cúi cổ xuống, thử đặt trán lên bả vai Lương Trì cọ nhẹ mấy cái.
Lương Trì không giấu được nụ cười ở khóe miệng nữa, trẻ con đúng là trẻ con, tâm trạng thay đổi rất nhanh, thái độ cũng thay đổi một trăm tám mươi độ.
“Bây giờ lại chịu bám tôi rồi?”Anh nhún vai, cố ý xóc Chu Sùng Dục.
“Ừ.” Giọng nói của cậu thanh niên ngày càng nhỏ, nghe kỹ hình như còn hơi tủi thân: “Nhưng anh đừng chê tôi là đồ phiền phức.”
Lương Trì nghe xong lại bất đắc dĩ. Anh thầm nghĩ nửa tháng trước mình chỉ nói đùa một lần như vậy, kết quả Chu Sùng Dục thù dai thật, đến giờ vẫn canh cánh trong lòng.
“Ừ, không phiền.” Lương Trì duỗi tay xoa cái đầu trên vai, nhếch khóe miệng, trong mắt toàn là dịu dàng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.