🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mấy ngày Tết Trung thu, Chu Sùng Dục và anh trai cùng quay về chỗ cậu.

Cũng chẳng có ai khác, chỉ có gia đình ba người ăn bữa cơm buồn tẻ. Ăn cơm xong không có việc gì, Chu Sùng Nhiên lại dẫn cậu ở thêm hai ngày.

Ngày cuối cùng Khương Di tới, ở lại cửa hàng đĩa nhạc không lâu đã kéo Chu Sùng Dục đi dạo ở khu thương mại bên ngoài.

Cả buổi chiều, Chu Sùng Dục đều thất thần. Không phải luôn nhìn chằm chằm một chỗ thất thần, thì là lấy điện thoại ra nhiều lần xác nhận có tin nhắn mới hay không. Càng không có tâm trạng nghe Khương Di lải nhải về kế hoạch báo thù sau khi thất tình.

Hình như đã nhìn ra cậu không tập trung, Khương Di cố ý bước chậm lại, tìm chiếc ghế dài trong góc ngồi xuống, tỏ vẻ thần bí chọc cánh tay cậu.

“Còn cậu, cậu và cái người cậu kể sao rồi.”

Lúc này mới nghe lọt đối phương nói gì, Chu Sùng Dục im lặng một lúc lâu, tâm trí bất giác nhớ lại buổi tối đầy khói cách đây không lâu.

Dù đã hai, ba ngày trôi qua, nhưng mỗi chi tiết khi đó vẫn in rõ trong ký ức của cậu…

Khói thuốc cay, đau và ngọt ở khóe miệng, môi lưỡi mềm mại của Lương Trì, và… câu nói không rõ ý cuối cùng của anh.

Mỗi lần Chu Sùng Dục nghĩ lại, trong lòng vẫn bối rối xao động hồi lâu.

“Tôi… Hôn anh ấy rồi.” Cúi đầu rụt bàn tay vào tay áo, Chu Sùng Dục cụp mắt, tâm trạng vừa căng thẳng vừa mất mát.

“Hả?” Giọng Khương Di bên cạnh rõ ràng cao lên quãng tám, cô há to miệng, kinh ngạc tới mức suýt rớt cằm. Sững sờ mấy giây mới vội vàng túm cậu hỏi: “Sau đó thì sao sau đó thì sao.”

Chu Sùng Dục bị cô lắc chóng mặt, nhíu mày im lặng một lát mới rầu rĩ đáp: “Không có sau đó.”

Đêm đó sau khi tách ra với Lương Trì, cậu nằm trên giường cả đêm không ngủ. Mấy ngày sau, điện thoại cũng không nhận được bất kỳ tin tức gì từ đối phương.

Trong lòng suy ngẫm nhiều lần phản ứng khi đó của Lương Trì, Chu Sùng Dục ôm đầu gối, cuộn tròn người lại, mờ mịt nói: “Hình như anh ấy cảm thấy tôi hôn anh ấy là đang chơi đùa.”

“Hả?” Khương Di nghiêng đầu, nghe vậy càng khó tin hơn.

Trong suy nghĩ của cô, chỉ cần hôn môi thì quan hệ của hai người chắc sẽ thuận nước đẩy thuyền, nước chảy thành sông.

“Cậu hôn miệng đúng không?” Cô nhíu mày hỏi.

Chu Sùng Dục đỏ mặt, quay đầu đi khàn giọng đáp: “Ừ.”

“Vậy sao có thể là đùa giỡn được.” Khương Di sốt ruột vỗ đùi, không nói hai lời bắt đầu phân tích giúp cậu: “Lúc đó cậu nên giải thích rõ với anh ấy chứ, nói là cậu có ý với anh ấy, thích anh ấy, tiến tới luôn…”

Cô nói một tràng, Chu Sùng Dục im lặng lắng nghe, không đáp chữ nào.

Nếu cậu dám hỏi rõ Lương Trì, chắc cũng sẽ không như bây giờ, suốt ngày thấp thỏm ngủ không yên.

Lương Trì không liên lạc với mình ba ngày rồi. Tuy rất muốn hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, nhưng trong lòng Chu Sùng Dục, thật ra sợ hãi nhiều hơn.

Sợ Lương Trì từ chối mình vì chủ nghĩa độc thân, sợ anh xa lánh, ngày càng rời xa mình.

Càng sợ họ sẽ trở nên lúng túng vì chuyện ngày đó, cuối cùng cũng không thể làm bạn bè bình thường nhất được.

Thay vì như vậy, ngược lại còn không bằng như bây giờ.

“Nhưng cũng có khả năng, anh ta cố tình giả ngu, muốn cho cậu bậc thang, không muốn khiến quan hệ của hai người quá ngượng ngùng…”

Khương Di hơi bình tĩnh lại, mệt mỏi chống mặt, nghển cổ nói với cậu: “Nếu nói thẳng không được thì cậu ám chỉ, hôm nào đó hẹn anh ta ra ngoài, thử xem anh ta có đồng ý không.”

Chu Sùng Dục mờ mịt nhìn mọi người qua lại trên đường, hồi lâu cũng không biết nên nói gì.

Yêu đương thực sự là một lĩnh vực quá xa lạ đối với cậu, mỗi một bước đi đều rất khó khăn.

Một lúc sau, cậu mới đáp qua loa: “Để nói sau.”

Hết Trung thu, Chu Sùng Dục chính thức quay về học viện Mỹ thuật bắt đầu chương trình học năm nhất.

Vì tuyển sinh số lượng lớn nên năm nhất phải học tất cả các ngành, chương trình học ban ngày xếp kín.

Sau khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự, buổi tối ký túc xá không quản lý nghiêm ngặt nữa. Chu Sùng Dục dần nắm được quy luật kiểm tra phòng ngủ của cố vấn, mỗi tối thứ ba và thứ tư ngoan ngoãn ở trong ký túc, thời gian còn lại muốn ở ngoài thì có thể quẹt thẻ rồi lén chuồn ra ngoài.

Tuần đầu tiên sau khi khai giảng, cậu trốn ba lần, mỗi đêm đều ở nhà Lương Trì nhưng không lần nào gặp được anh.

Ban đầu cậu cứ nghĩ Lương Trì chỉ không về nhà vào buổi tối, mấy ngày sau mới phát hiện rất nhiều đồ đạc và chỗ trong nhà đều không đụng vào. Lương Trì như bốc hơi khỏi nhân gian, năm ngày liên tiếp không về nhà.

Buổi tối tắm xong nằm trên sofa ngẩn người, Chu Sùng Dục cầm điện thoại, do dự cả buổi mới gửi tin nhắn cho Lương Trì.

“Tôi đến nhà anh rồi…” Cậu nghiêm túc gõ chữ.

Sau khi gửi đi lại hơi hối hận. Cậu nên gửi câu hỏi để Lương Trì phải trả lời cậu.

“Ngày mai, anh có về không, tôi muốn ra ngoài đi dạo.” Thực sự không có kinh nghiệm hẹn người khác ra ngoài, Chu Sùng Dục vắt hết óc suy nghĩ mười phút mới tổ chức ngôn ngữ thành trạng thái lập lờ nước đôi như vậy.

Nhấn nút gửi đi, đối diện vẫn không có hồi âm, như thể chưa bao giờ nhìn thấy tin nhắn này.

Trằn trọc mãi cũng không ngủ được, Chu Sùng Dục vẫn không thể lấy can đảm gửi tin nhắn thứ ba, ngược lại lướt danh bạ, bấm mở ảnh đại diện của anh cậu.

Cuộc gọi thoại đổ chuông mấy giây rồi nhanh chóng được bắt máy.

“Alo, anh ơi.” Chu Sùng Dục cầm điện thoại, lẳng lặng nghe giọng của người đối diện.

Muộn thế này, anh cậu còn tưởng cậu gặp phải chuyện gì, nghe hơi lo lắng.

“Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là…” Chu Sùng Dục bĩu môi, ngồi dậy móc ngón tay, dừng một lát mới lẩm bẩm: “Anh biết dạo này Lương Trì đang làm gì không.”

Người bên kia nghe vậy thì im lặng, Chu Sùng Dục lại càng giấu đầu hở đuôi giải thích thêm: “Em tìm anh ấy có chút việc, đến nhà anh ấy nhiều lần nhưng không gặp…”

Khí thế ngày càng nhỏ, giọng nói cũng ngày càng yếu.

Chu Sùng Nhiên suy nghĩ một lát mới trả lời cậu: “Gần đây Lam Sẫm không có việc gì, chắc anh Trì đang bận việc của dàn nhạc. Hôm qua anh xem thông báo đẩy, tuần này hình như ngày nào họ cũng có buổi biểu diễn.”

“À…” Tâm trạng Chu Sùng Dục thoải mái hơn chút.

Lương Trì không về nhà cũng không trả lời tin nhắn, xem ra là vì công việc bận quá, không phải cố tính trốn tránh cậu vì chuyện ngày đó.

“Em có việc tìm anh ấy, gọi điện không được à.” Chu Sùng Nhiên vẫn nói tiếp bên tai: “Hoặc là, anh nói với anh ấy giúp em?”

“Không cần.” Chu Sùng Dục vội vàng nói: “Cũng không vội, thôi.”

Nói xong cúp điện thoại trước khi anh cậu hỏi thêm là có việc gì.

Ngày hôm sau là cuối tuần, khoa tổ chức vẽ vật thực gần hồ Yến Sơn.

Chỉ vẽ một lúc, Chu Sùng Dục không còn tâm trạng vẽ tiếp nữa, cậu bấm mở tài khoản chính thức của dàn nhạc Jazz của Lương Trì, tìm được lịch biểu diễn mới nhất ở bên trên.

Một tuần gần đây, đúng lúc dàn nhạc tổ chức sự kiện kỷ niệm ngày thành lập với bảy ngày biểu diễn trọn vẹn. Mỗi ngày chia làm ba buổi sáng, trưa và tối, phân bố tại nhiều nơi khác nhau trong thành phố.

Vì tổ chức sự kiện cho nên giá vé thấp hơn ngày thường nhiều, Chu Sùng Dục vẫn mua được.

Cậu chọn buổi biểu diễn tại trung tâm nhạc Jazz hồ Yến Sơn vào tối nay, cũng không nói với ai khác, Chu Sùng Dục thu dọn đồ đạc đeo giá vẽ lên, lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Đi về phía bên kia bờ hồ, mới đầu cậu còn đi rất chậm, sau đó không biết vội gì, bước chân dần nhanh hơn.

Vào trung tâm mới phát hiện người đi xem biểu diễn vào cuối tuần cực kỳ nhiều, phần lớn là các cặp đôi hoặc gia đình. Ngoại trừ nghe nhạc còn có thể thuận tiện giải quyết bữa tối ở nhà hàng.

Sau khi kiểm tra vé ở cửa vào, buổi biểu diễn vẫn chưa bắt đầu.

Nhiều khán giả tụ tập trong sảnh chờ đi vào, ồn ào, không ngừng kíc.h th.ích thính giác.

Chu Sùng Dục vốn bài xích đông người, giờ xung quanh toàn là người nên khó tránh khỏi không thoải mái. Cậu cúi đầu, nhanh chóng tìm một góc yên tĩnh sau cột, sau đó im lặng đeo tai nghe vào, thời gian chờ có thể trôi qua nhanh hơn.

Cũng may không phải chờ lâu, những người bên cạnh lần lượt bắt đầu đi vào. Cậu không nhúc nhích, muốn chờ cuối cùng mới đi vào, tiện thể kiếm tìm bóng dáng Lương Trì ở bên ngoài.

Đang ngước mắt tìm kiếm xung quanh, một bóng hình xinh đẹp đi tới từ cách đó không xa lọt vào tầm mắt cậu.

Người phụ nữ tóc dài mặc chiếc đầm ôm màu xanh lá mang giày cao gót, dáng người yểu điệu đi tới, động tác tao nhã, không khỏi khiến những người xung quanh dừng bước vì cô.

“Là em à.”

Vô tình nhìn sang bên này, Khổng Hạ Di liếc mắt đã nhận ra Chu Sùng Dục, cô dừng lại nở nụ cười quyến rũ với cậu.

“Em cũng đến tìm Master Lương? Anh ấy vừa trở về từ phía Nam thành phố, bị một nhóm người hâm mộ chặn ngoài cửa, đang ký tên.” Cô nói chuyện từ tốn, mái tóc đen buông xuống xương quai xanh trắng nõn lập thể, mang theo vẻ đẹp hớp hồn.

Chu Sùng Dục vẫn không ngẩng đầu, cũng không nói gì với đối phương.

Thấy cậu không lên tiếng, Khổng Hạ Di cũng không biết tiếp lời như thế nào, đành phải hỏi thử: “Vậy chị dẫn em vào hậu trường trước nhé?”

“Không cần…” Chu Sùng Dục nhanh chóng từ chối cô, ngước mắt liếc cô một cái, giơ tay chỉ cửa: “Tôi chỉ đi ngang qua, không tìm ai cả.”

Khổng Hạ Di á khẩu, chưa kịp thốt ra chữ “À”, cậu thanh niên ít nói đã quay người rời khỏi tầm mắt cô.

Cô cũng không để ý lắm, chờ người đi xa, cô lại lấy gương trang điểm trong túi ra tô lại son.

“Sao, thoa đều chưa.” Khổng Hạ Di vừa thoa son vừa hỏi trợ lý trang điểm bên cạnh, đôi môi căng mọng xinh đẹp như lửa.

“Đều rồi.” Trợ lý vỗ bả vai cô, cười trêu: “Xinh đẹp thế này chắc chắn khiến anh Trì của chị say đắm.”

Khổng Hạ Di cất túi trang điểm, cười yêu kiều khoanh tay một lúc sau đó đột nhiên thở dài yếu ớt.

“Cảm giác vẫn thiếu gì đó.” Cô bất đắc dĩ nói: “Con người anh ấy thực sự rất cứng đầu, chị chưa từng gặp người đàn ông nào khó tán hơn anh ấy.”

Trợ lý bên cạnh lập tức an ủi cô: “Em thấy sắp rồi, đàn ông đều ra vẻ sâu lắng mà. Năm ngoái còn nói gì mà chủ nghĩa độc thân, hờ hững lạnh nhạt với chị. Giờ hai người bên nhau mỗi ngày, kiểu gì cũng nảy sinh tình cảm…”

Hai người đứng đó nói thầm cả buổi, không ai nhìn thấy Chu Sùng Dục vừa rời đi thật ra không đi xa, mà đứng sau cây cột khác, dựa vào đó im lặng nghe họ nói chuyện.

“Đến rồi.” Trợ lý đột nhiên liếc về phía cửa, dùng tay đẩy nhẹ một cái sau lưng Khổng Hạ Di xem như ra hiệu.

Chu Sùng Dục lặng lẽ thò đầu ra theo hướng nhìn của họ, liếc mắt đã thấy Lương Trì mặc áo đuôi tôm màu đen đi vào từ cửa sau trung tâm.

Điềm tĩnh, nho nhã, đẹp hơn ngày thường rất nhiều.

“Chờ lâu rồi.” Lương Trì chậm rãi bước vào sảnh, đi thẳng đến trước mặt Khổng Hạ Di, lên tiếng chào họ.

Người sau ánh mắt đung đưa, khóe miệng hơi nhếch lên ẩn chứa ý vị: “Ai bảo Master Lương của chúng ta giờ là người nổi tiếng chứ, chờ một lát cũng nên mà.”

Lương Trì khẽ cười, đôi mắt sâu không thấy đáy.

Trong lúc nói chuyện, xung quanh đã có nhiều người hâm mộ đến vì Lương Trì.

Gần đến thời gian biểu diễn, hai người quay người chuẩn bị đi vào hậu trường. Người trong lối đi quá phức tạp, Lương Trì còn ga lăng giơ một cánh tay lên bảo vệ một không gian nhỏ cho Khổng Hạ Di.

Nhìn bóng lưng họ biến mất ở cuối lối đi, Chu Sùng Dục im lặng đứng đó, trong lòng không biết nên nghĩ gì.

Cậu không nhìn ra Lương Trì nghĩ như thế nào về Khổng Hạ Di. Lương Trì vốn như vậy, hình như đối xử tốt với tất cả mọi người, và hình như cũng rất xa cách mọi người.

Thứ duy nhất rõ ràng trong đầu chỉ có chiếc váy màu xanh nhạt như đóa hoa nở rộ khi Khổng Hạ Di bước đi.

Tơ lụa, có cảm giác buông xuống, thướt tha mà không mất đi vẻ quyến rũ.

Những người giống cô, xinh đẹp tới mức khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.